Kết Hôn Với Anh, Cũng Là Định Mệnh
14
Lục Thành bảo tôi đợi anh, vậy thì… tôi sẽ đợi.
Trong lúc ấy, trợ lý Phương có ghé qua lấy tài liệu.
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt như muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng cũng chẳng nói lời nào.
Có lẽ anh ta cảm thấy tôi thật vô lý?
Thấy khá buồn chán, tôi mở máy tính ra tìm vài bộ phim để xem.
Lướt xuống ổ cứng, mới nhận ra những năm qua, tôi và anh đã cùng nhau xem không ít phim trong phòng làm việc này.
Lúc mới kết hôn, tôi chẳng có bạn bè.
Biên Thần- cô bạn thân hiện tại, là sau này tôi mới quen.
Nhưng tôi rất thích xem phim, lại không muốn ngồi một mình.
Thời điểm đó, người duy nhất có thể ở cạnh tôi chỉ có anh.
Tôi do dự mãi, rủ anh mấy lần cũng không thành.
Anh không thích chen chúc giữa đám đông để xem thứ mà ai cũng đang xem.
Sau này, vì chiều tôi, anh đã thuê người lắp đặt cả một hệ thống âm thanh hình ảnh chuyên nghiệp trong phòng làm việc.
Đa phần thời gian, tôi đeo tai nghe xem phim một mình, còn anh ngồi đó làm việc.
Về sau, khi chúng tôi thân thiết hơn, thì bắt đầu cùng nhau xem.
Tôi thích nhất là những bộ phim thanh xuân ngược tâm đầy "cẩu huyết".
Anh thì chỉ lắc đầu, cho rằng tôi đang tự rước khổ vào người.
Vừa xem vừa nhíu mày khó chịu.
Đúng lúc ấy cửa phòng bị đẩy ra mạnh một tiếng “rầm”.
Lục Thành đứng ở ngưỡng cửa, có vẻ vừa chạy về, hơi thở còn chưa ổn định.
Anh nhìn chằm chằm vào tờ đơn ly hôn trên bàn, khẽ gọi:
“Tiểu Tiểu, em…”
Tôi mỉm cười với anh:
“Em ký rồi. Em sẽ chuyển ra ngoài trước, sau đó mình cùng đến Cục dân chính làm thủ tục.”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Anh im lặng. Mà dường như, những ngày gần đây, im lặng đã trở thành kiểu đối diện thường xuyên nhất giữa hai chúng tôi.
Bộ phim cũng vừa kết thúc. Tôi đứng dậy, định rời đi.
Nhưng khi đi ngang qua anh, không hiểu sao tôi lại đột ngột hỏi một câu như thể bị ma xui quỷ khiến:
“Lục Thành, năm đó tại sao anh lại muốn cưới em?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh chỉ là người đã cứu một cô gái xa lạ, tại sao lại quyết định lấy cô ấy làm vợ?
Anh nghiêng người né ra, tháo cà vạt, gương mặt mang một vẻ mệt mỏi tôi chưa từng thấy.
“Năm anh 25 tuổi, công ty do chính anh lập ra gặp khủng hoảng lớn, cần gấp một khoản vốn để cứu nguy.
Nhưng ông nội anh lại hạn chế, không một ngân hàng nào chịu cho vay.
Cuối cùng, anh và các anh em sáng lập phải vét hết tiền của cá nhân mới gom được một ít.
Nào ngờ, đúng vào thời điểm then chốt, anh lại mắc sai lầm nghiêm trọng, khiến công sức năm năm của cả nhóm đổ sông đổ bể.
Trước đó, anh luôn ngạo mạn, luôn tự tin vào bản thân, cú ngã đó, với anh, như trời sập.
Anh bỏ trốn đến một nơi không ai tìm thấy, để trốn tránh hiện thực.
“Tới lúc anh ổn định tâm lý và trở về, mới biết một người anh em trong nhóm đã lấy tiền chữa bệnh cho em trai để góp vốn.”
Cơ thể anh khẽ run lên.
“Khi anh biến mất, tất cả mọi người đều điên cuồng tìm anh, cầu xin anh cứu lấy đứa bé.
Chỉ vì sự hèn nhát của mình, anh đã gián tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t một mạng người.
Đêm đó, khi vừa rời khỏi bệnh viện, nơi anh tận mắt chứng kiến đứa trẻ trút hơi thở cuối cùng, anh đi lang thang ra bờ hồ.
Thằng bé đã cầu xin anh: 'Đừng để cháu chết, hãy cứu cháu…'
Nhưng khi ấy đã muộn, nó không còn khả năng phẫu thuật nữa.
Anh đau đớn tột cùng, và chính lúc ấy, anh nhìn thấy em nhảy xuống hồ.
Trong lòng anh trào lên nỗi căm phẫn tuyệt vọng — tại sao người muốn sống thì không thể sống, còn người khác lại dễ dàng vứt bỏ mạng sống của mình?
Thế là anh cứu em, không do dự.
Và ngay cả khi đã cứu được em, anh vẫn sợ… sợ sẽ có một “lần sau”.
Anh muốn luôn ở cạnh, dõi theo em, để em không bao giờ có ý nghĩ đó nữa.”
Tôi siết chặt nắm tay, rất muốn nói gì đó… nhưng lại chẳng thể thốt nên lời.
Thời điểm anh cưới tôi quá trùng hợp.
Những người xung quanh biết chuyện đều cười nhạo, bảo rằng anh chỉ vì Hạ Vân rời đi nên mới chọn một người khác lấp chỗ trống.
Lúc đầu tôi không tin. Nhưng lời đó được lặp lại quá nhiều. Mà anh… cũng chưa từng phủ nhận.
Tôi chưa từng nghĩ rằng, ẩn sau cuộc hôn nhân ấy, lại là một câu chuyện như vậy.
Chúng tôi thật sự… có duyên.
Sau đêm hôm ấy, chúng tôi không nói thêm lời nào.
Nếu như mọi chuyện xảy ra sớm hơn một chút, nếu như… không có Hạ Vân…
Có lẽ, tôi sẽ thử…
Thử để anh yêu tôi.
Nhưng cuộc đời không có “nếu như.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com