Kết Hôn Với Anh Trai Bạn Thân

Chương 2



3

 

Tôi và Hứa Manh đều là người hành động.

 

Ngày hôm sau, liền về nhà lấy sổ hộ khẩu.

 

Vì cô ấy ly hôn trước, nên tôi đi cùng cô ấy về nhà họ Hứa, nhà cũ ở thành phố Lâm, chúng tôi đến mà không báo trước.

 

Vốn tưởng rằng biệt thự lớn như vậy chỉ có người làm, ai ngờ lại thấy mấy quý bà đang đánh mạt chược, chúng tôi ngớ người.

 

Tôi ghé vào tai Hứa Manh: "Không phải cậu bảo mẹ cậu đi du lịch rồi à?"

 

Cô ấy cũng ngơ ngác: "Hôm qua bà ấy còn đăng ảnh lên vòng bạn bè mà, thôi xong, lỡ bà ấy phát hiện thì sao?"

 

Tôi: "Cậu kín đáo một chút, biết sổ hộ khẩu ở đâu không?"

Dưa Hấu

 

"Biết!"

 

Cô ấy chắc chắn.

 

Mẹ Hứa chú ý đến chúng tôi, mắt sáng lên, ngạc nhiên hỏi tôi sao lại đến đây?

 

Hứa Manh trong lòng căng thẳng, vội vàng nói đỡ một câu, rồi kéo tôi vào thang máy.

 

Nhưng tìm mãi chẳng thấy, tôi ngồi trên sofa không yên, đành đứng dậy giúp cô ấy tìm.

 

Đúng lúc này, Hứa Thời Thanh gửi tin nhắn đến.

 

[Nghe mẹ nói, em về nhà cũ rồi à?]

 

Tôi nghĩ ngợi, gửi một cái sticker Loli [Ừ ừ].

 

Hứa Thời Thanh: [Chơi vui nhé, tan làm anh qua đón em, anh bảo dì Vương làm sườn xào chua ngọt em thích ăn.]

 

Tôi nhìn chằm chằm dòng tin nhắn hồi lâu, chuyện gì thế này?

 

Hôm nay Hứa Thời Thanh vui vẻ vậy sao?

 

Nhưng tối qua, rõ ràng anh ấy còn từ chối tôi...

 

Nghĩ đến đây, tôi lại thấy bực mình.

 

Tối qua tôi và Hứa Manh say khướt, anh ấy và anh trai tôi đều đến đón. Mỗi người một người, Hứa Manh thì làm ầm ĩ, còn tôi thì im thin thít.

 

Vốn còn định ly hôn, nhưng trên đường về ngủ quên mất, tỉnh lại thì thấy Hứa Thời Thanh đang tẩy trang cho tôi.

 

Gương mặt này của anh ấy đối với tôi có điểm cộng rất lớn, lúc ấy men rượu ngấm hoàn toàn, tôi bị ngón tay thon dài trắng nõn của anh ấy làm cho lóa mắt.

 

Liền túm lấy tay anh ấy đặt lên ngực, mơ màng giở lại trò cũ.

 

"Bác sĩ Hứa, cứ nhìn thấy anh là tim em đập nhanh quá, anh giúp em xoa dịu một chút đi mà?"

 

Lẩm bẩm, tôi lại rúc vào lòng anh ấy.

 

Hô hấp anh ấy khựng lại, bảo tôi nằm xuống trước, rồi nhanh chóng kết thúc.

 

Khi anh ấy nói, hơi thở ấm nóng phả vào vành tai, khiến tim tôi tê dại.

 

Thế là tôi bắt đầu cởi quần áo, áo ngoài bị kéo xuống, bên trong chỉ mặc một chiếc váy hai dây, bờ vai trắng nõn lộ ra một khoảng.

 

Những giọt nước chưa lau khô, theo xương quai xanh, thấm ướt thân váy màu trắng.

 

Tôi chẳng hề hay biết, chỉ cảm thấy thoải mái, ánh mắt mơ màng nhào tới anh ấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Bác sĩ Hứa, hình như chúng ta còn chưa động phòng?"

 

Khoảng cách giữa hai người rất gần, mập mờ đến mức có thể gạo nấu thành cơm.

 

Hứa Thời Thanh ngồi hẳn xuống thảm, tôi ngồi lên eo anh ấy, vốn tưởng có thể tiến thẳng vào vấn đề.

 

Nhưng anh ấy lại nhíu mày, bàn tay to lớn ngăn tôi cởi áo sơ mi của anh ấy.

 

"Nghiên Nghiên, em say rồi, ngoan ngoãn ngồi yên, anh đi nấu canh giải rượu cho em nhé?"

 

Tôi ngẩn người. Hoàn toàn không nhận ra sự dịu dàng trong lời nói của anh ấy, chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm như đầm nước kia, không vương chút dục vọng.

 

Hứa Thời Thanh, thật sự không có chút cảm xúc nào với tôi.

 

Trực tiếp "oa" một tiếng khóc lớn.

 

"..."

 

Nghĩ đến những hình ảnh xấu hổ, giờ nhìn lại lịch sử trò chuyện, tôi bực bội tắt điện thoại, không thèm để ý đến anh ấy nữa.

 

Đúng lúc này, cửa mở, mẹ Hứa thò đầu vào qua khe cửa.

 

"Tìm gì đấy?"

 

Hứa Manh nhíu chặt mày, rõ ràng là đang bực bội vì tìm kiếm, buột miệng thốt ra.

 

"Tìm sổ hộ khẩu."

 

"..."

 

4

 

Xảy ra chuyện rồi.

 

Cả nhà náo loạn, mấy quý bà đánh mạt chược cũng rời đi.

 

Phòng khách.

 

Mẹ Hứa ép hai chúng tôi ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt cảnh giác nhìn Hứa Manh.

 

"Con muốn ly hôn?"

 

Hứa Manh biết không thể giấu được, kiên quyết gật đầu: "Ly hôn, chán rồi."

 

Mẹ Hứa nghiến răng, hận rèn sắt không thành thép mà chỉ trích cô ấy.

 

"Lúc trước chính con khóc lóc đòi sống c.h.ế.t để được ở bên Cố Hằng, quên là ai đã nói không có cậu ấy thì sống không nổi à? Bây giờ lại giở trò gì đấy?"

 

Tôi không khỏi có chút chột dạ.

 

Nói ra thì, lúc trước cũng là tôi dùng hết thủ đoạn để quyến rũ Hứa Thời Thanh.

 

Ai ngờ anh ấy lại cấm dục chứ?

 

Tôi hận mình không phải là đàn ông, như vậy đã có thể ở bên bạn thân rồi!

 

"Mẹ à, dưa hái xanh không ngọt." Hứa Manh ấm ức thở dài: "Cố Hằng căn bản không yêu con."

 

"Con định ở lại Hỗ Thị rồi, đậu đỏ mọc ở phía nam, Hỗ Thị có đầy nam thần, túm bừa một người ra còn hơn cái tên Cố Hằng khốn nạn kia!"

 

Vừa dứt lời, một bóng người cao lớn xuất hiện.

 

Anh trai tôi, Cố Hằng, phong trần mệt mỏi đến, vị luật sư ưu tú luôn chỉn chu nay lại hiếm khi thấy cà vạt xộc xệch, vẻ mặt lo lắng.