Kết Hôn Với Anh Trai Bạn Thân

Chương 6



 

"Thật sao? Nhớ thế nào? Cởi quần ra cho em xem."

 

"..."

 

10

 

Anh ấy không nói gì nữa.

 

Đôi mày rậm nhíu chặt, trông như thể đang ngây người ra.

 

Máy điều hòa dường như không thể xoa dịu cơn nóng bức của tôi, tôi dứt khoát đá văng chăn.

 

"Hứa Thời Thanh, anh thật sự không biết hay là giả vờ không biết?"

 

"Biết... Biết cái gì?"

 

Ha ha.

 

Quần thì nhất định không cởi.

 

Thâm tình cũng chỉ là giả tạo.

 

Tôi hỏi anh ấy: "Anh có từng thích em không?"

 

Từ trước đến nay, luôn là tôi lẽo đẽo theo sau anh ấy, cung cấp giá trị cảm xúc.

 

Tôi nhớ lại ngày chúng tôi đăng ký kết hôn, tôi cứ ngỡ cả hai chúng tôi cùng nhau vun đắp, trong ảnh anh ấy cười tươi rói.

 

Ánh nắng chiếu rọi, cứ như thể tương lai đầy xán lạn.

 

"Anh yêu em, Nghiên Nghiên." Anh ấy ôm chặt tôi vào lòng.

 

Mùi sữa tắm quen thuộc cuối cùng cũng hòa quyện, tôi thất thần.

 

Uất ức dồn nén trong lòng trào dâng, tôi giận dữ đẩy anh ấy ra:

 

"Vậy tại sao anh không chạm vào em?

 

"Chúng ta là vợ chồng, cứ như em là tiểu tam, muốn ngủ với chồng mình còn phải tắm rửa thắp hương, chọn ngày lành tháng tốt. Mà như vậy vẫn chưa đủ, lần nào anh cũng từ chối."

 

Nói rồi, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

 

Rõ ràng từ sau lần say rượu kia, tôi đã quyết định không rơi một giọt nước mắt nào vì tình cảm, chỉ thao thức vì tiền bạc.

 

Giờ lại vì cái tên cẩu nam nhân Hứa Thời Thanh này mà rơi lệ.

 

"Anh ra ngoài đi, em không muốn nhìn thấy anh."

 

Tôi quay lưng lại, bực bội cởi nút áo ngủ.

 

Hứa Thời Thanh cuối cùng cũng nhận ra trạng thái của tôi không ổn.

 

"Tối nay em uống canh gà mẹ nấu à?"

 

Tôi nào biết chứ? Thấy ngon thì tôi uống thôi.

 

Anh ấy dùng tay thăm dò nhiệt độ trên mặt tôi, giọng điệu vừa gấp gáp lại pha chút khó hiểu.

 

"Nghiên Nghiên, em muốn đến bệnh viện, hay là muốn anh giúp?"

 

Vừa hỏi, đầu ngón tay anh o đã lặng lẽ luồn vào cổ áo tôi.

 

Đôi mắt ngập nước của tôi quên cả chớp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nước mắt lập tức rơi xuống.

 



 

Không biết cuối cùng tôi và Hứa Thời Thanh lăn lộn với nhau thế nào nữa.

 

Tôi chỉ biết mình như đang trôi bồng bềnh trên mây.

 

Đôi tay thon dài với những đốt xương rõ ràng của Hứa Thời Thanh, quả không hổ là quen cầm d.a.o mổ, dễ dàng khuấy đảo bên trong tôi nóng rực đến tan nát.

 

Trước đây tôi còn hay trêu anh ấy, đôi tay này, ngoài cầm d.a.o thì còn làm được gì?

 

Dưa Hấu

Không ngờ, nhanh như vậy đã có đáp án.

 

Cuối cùng, giữa những chìm nổi, anh ấy vẫn không quên giải thích lý do trước đây không chạm vào tôi.

 

"Tiểu Manh nói em không thích trẻ con, mà bao cao su cũng không phải là biện pháp tránh thai tuyệt đối, nên từ lâu anh đã định đi thắt ống dẫn tinh rồi, chỉ là hai tháng trước mới thu xếp được thời gian."

 

Nói đến đây, anh ấy có vẻ bất mãn, dùng sức hơn: "Vừa định nói cho em biết thì em đã đòi ly hôn, còn chưa kịp cho em bất ngờ nữa."

 

"Nếu em sớm nói muốn anh thương em, thì anh đã thương em thật nhiều như đêm nay rồi..."

 

Giây tiếp theo, mắt tôi trợn trừng, túm lấy bàn tay đang làm loạn của anh ấy: "Anh điên rồi à?"

 

"Có ba ngón thôi mà, yên tâm, em chịu được."

 

Một lát sau, anh ấy lại nhẹ giọng dụ dỗ: "Có qua có lại mới toại lòng nhau chứ, được không?"

 

Cái gì?

 

Mắt tôi mơ màng, anh ấy tự động kéo tay tôi xuống.

 

Tay tôi run lên trượt đi, anh ấy lại nắm chặt, dạy bảo tận tình.

 

"Đúng, phải thế, bắt cá phải nắm chắc vào, ngoan."

 

...

 

11

 

[Anh trai cậu đúng là có bệnh.]

 

Tôi nhịn đau, bùm bùm nhắn tin cho Hứa Manh.

 

Bên kia gửi lại tin nhắn thoại, giọng cũng khàn khàn:

 

"Tớ thấy anh trai cậu cũng có bệnh."

 

"..."

 

Vừa nghe xong, cửa bị đẩy ra, Hứa Thời Thanh cầm tờ đơn phẫu thuật thắt ống dẫn tinh đưa cho tôi xem.

 

Vẻ u ám trên mặt anh ấy tan biến, thay vào đó là vẻ mặt sảng khoái thỏa mãn: "Hiểu lầm được giải tỏa rồi, em có thể tha thứ cho anh không?"

 

Tôi chợt nhớ đến vụ cá cược với Hứa Manh, nếu tôi tha thứ cho Hứa Thời Thanh trước thì tôi thua mất.

 

Đang do dự không biết nên trả lời thế nào, Hứa Thời Thanh đã ôm đầu tôi và hôn xuống.

 

Một nụ hôn vị đào.

 

Vừa non nớt, vừa chậm rãi.

 

Khiến cả người tôi tê dại, đến khi kịp phản ứng, Hứa Thời Thanh bất ngờ mút lấy ngón tay tôi.