Kết Hôn Với Anh Trai Bạn Thân

Chương 7



 

Tôi kinh ngạc: "Anh l.i.ế.m em làm gì? Định l.i.ế.m ướt em luôn à!"

 

Anh ấy vô tội nói: "Trên đó có sữa."

 

Cảm giác tê dại từ đầu ngón tay lan đến tận xương cụt.

 

Tôi cạn lời.

 

Không phải, anh ấy dẻo miệng quá rồi đó.

 

...

 

Mười phút sau, bác sĩ Hứa Thời Thanh đáng kính.

 

Chỉ vì một câu nói vô tình của tôi mà anh ấy ủ rũ mất mấy giây.

 

Nhân lúc đó, tôi chuồn lẹ.

 

Tôi không đời nào trả lời câu hỏi có tha thứ hay không đâu, ít nhất cũng phải đợi một tháng nữa.

 

12

 

Chỉ là dạo này Hứa Manh không cho tôi đưa đón nữa, lạ thật.

 

Quan trọng hơn là, cô ấy rất ít khi về biệt thự!

 

Sáng hôm đó, tôi tranh thủ hỏi người đưa cô ấy đi làm mỗi ngày là ai.

 

Cô ấy lảng tránh, ấp úng: "Một đại mỹ nữ như tớ mà không tìm được người đưa đón chắc?"

 

Nói xong, cô ấy khoác túi đã chọn giúp lên vai tôi, đẩy tôi ra cửa.

 

"Không phải cậu còn bận việc ra mắt sản phẩm mới sao? Mau đi đi."

 

Kỳ lạ, quá kỳ lạ.

 

Ai sẽ đến đón cô ấy? Chẳng lẽ là anh trai tôi?

 

Không thể nào, sao cô ấy có thể vô dụng hơn cả tôi được.

 

Vừa lúc trợ lý gọi điện báo có người tìm, tôi không nghĩ nhiều nữa.

 

Cũng không hề hay biết xe vừa rời khỏi gara không lâu, một chiếc Maybach quen thuộc đã dừng trước cửa biệt thự của tôi.

 

...

 

Đến nơi, tôi không ngờ người mà trợ lý nói lại là Hứa Thời Thanh.

 

Thật tình mà nói, dạo gần đây anh ấy cứ như bóng ma, lảng vảng không dứt.

 

Giờ thì anh ấy còn bảo tài xế vác hết bao lớn bao nhỏ đến, hối lộ nhân viên của tôi.

 

Từ xa, tôi đã nghe thấy giọng điệu đắc ý của anh ấy.

 

"Đúng vậy, Nghiên Nghiên nhà chúng tôi vừa xinh đẹp lại vừa có năng lực, tôi làm chồng cô ấy đúng là đã cứu cả Ngân Hà.

 

"Dạo này cô ấy bận quá, không có thời gian ở bên tôi, tôi đành phải đến đây ở cùng cô ấy vậy."

 

Tôi: "..."

 

Tôi lập tức tiến lên kéo tay anh ấy: "Anh không phải đi làm sao?"

 

Anh ấy nghiêm túc nói: "Đặc biệt xin nghỉ phép đấy."

 

"Còn không đuổi theo, bà xã chạy mất bây giờ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Anh ấy khẽ nói bên tai tôi.

 

Gò má tôi hơi ửng đỏ, ánh mắt anh ấy đột nhiên rơi xuống người người mẫu nam đang băng bó vết thương ở đằng xa.

 

"Kia là một trong những người mỗi ngày cùng em ăn cơm?"

 

Cái gì?

 

Lúc này tôi mới nhớ tới lời Hứa Manh nói, chỉ có thể thở dài nói cho trọn vẹn.

 

"Đúng vậy."

 

Anh ấy "ồ" một tiếng: "Trông cũng không ra gì, chi bằng em ăn với anh này, anh làm sườn xào chua ngọt em thích cho."

 

Tôi: "..."

 

Người ta trẻ hơn anh đó.

 

Người mẫu nam thấy tôi, vẫy vẫy tay với tôi.

 

Tôi vừa định nói gì đó, Hứa Thời Thanh đã chắn ngay trước mặt tôi.

 

Chủ động đưa tay ra giới thiệu: "Chào anh, tôi là chồng của Nghiên Nghiên, bọn tôi rất ân ái, người thứ ba không chen vào được đâu."

 

"..."

 

Người mẫu nam ngơ ngác nhìn tôi, lại nhìn Hứa Thời Thanh.

 

"Tôi biết, bác sĩ Hứa, nghe danh anh đã lâu."

 

"Nghe... đã lâu?" Vẻ cảnh giác của Hứa Thời Thanh biến thành kinh ngạc, sắc mặt lạnh lùng thoáng nét vui vẻ.

 

"Là Nghiên Nghiên kể sao?"

 

"Cũng không hẳn..."

 

Ý cười của Hứa Thời Thanh biến mất.

Dưa Hấu

 

"Nhưng đều có liên quan đến chị Nghiên."

 

Hứa Thời Thanh lại cười.

 

Vỗ vai tôi, nghiêm túc khen ngợi.

 

Anh ấy vỗ vai người mẫu nam, nghiêm túc khen ngợi:

 

"Anh đúng là người mẫu có khác, rất đẹp trai, đường nét ngay ngắn, chắc chắn sẽ có tiền đồ sáng lạn.”

 

Tôi: "..."

 

Tôi nghẹn lời, nghĩ cách làm sao để tiễn vị Phật này đi, chợt thấy Hứa Manh đi tới.

 

Hốt hoảng đẩy Hứa Thời Thanh trốn vào kho.

 

"Manh Manh đến kìa, anh mau trốn đi."

 

13

 

Hứa Thời Thanh cạn lời: "Cô ấy đến thì anh trốn cái gì?"

 

Nói rồi nghênh ngang muốn đi ra.

 

Tôi kéo anh ấy lại, hôn chụt lên mặt anh ấy một cái: "Ngoan nào, chúng ta còn chưa làm lành đâu!"

 

Ánh mắt anh ấy sâu thẳm, nghiêng mặt: "Hôn thêm cái nữa."