Tôi vỗ anh ấy một cái, anh ấy liền ôm lấy cổ tôi, cưỡng hôn xong mới chịu trốn vào kho.
Hứa Manh đến tìm tôi đi mua sắm.
Hai chúng tôi đi dạo mấy vòng quanh trung tâm thương mại, Hứa Thời Thanh lẽo đẽo theo sau, thỉnh thoảng gửi tin nhắn giọng điệu kỳ quái:
[Tình cảm tốt ghê, anh sắp "đẩy thuyền" hai người luôn rồi đấy.]
Tôi cười khẩy, đang định gõ chữ trả lời thì Hứa Manh nắm chặt lấy cánh tay tôi.
"Sao tớ cứ cảm thấy có người theo dõi chúng ta ấy nhỉ?"
Trong lòng tôi rối bời, cười xòa: "Đâu có?"
Cái tên Hứa Thời Thanh này, đã bảo đừng có đi theo rồi mà!
Nhưng rất nhanh sau đó tôi cũng bắt đầu thấy không đúng.
"Manh Manh, hình như tớ thấy anh trai tớ rồi."
Cô ấy đang nhắn tin, nghe vậy ánh mắt thoáng bối rối.
"Sao, sao có thể? Giờ này chắc anh ấy đang xử lý vụ án chứ."
Tôi nheo mắt, vừa chột dạ vừa nhắc nhở cô ấy một cách thiên vị: "Cậu không quên vụ cá cược giữa hai chúng ta đấy chứ?"
Cô ấy ừ ừ hai tiếng: "Không quên, ai mềm lòng trước thì giặt tất thối cho người kia một năm."
"Đúng!"
Chết tiệt, nếu tôi bị phát hiện thì đống tất thối kia sẽ thuộc về Hứa Thời Thanh mất.
Nghĩ đến đây, tôi lại nhớ ra một chuyện khác.
"Nhưng mà Manh Manh, cậu nói với anh trai cậu là tớ không thích trẻ con khi nào vậy?"
"Hả?" Hứa Manh ngẩng đầu, suy nghĩ một hồi lâu: "Tớ có nói đâu."
"À, nhớ ra rồi, hồi đại học chẳng phải hay xem mấy video trên mạng à? Lúc đó hai chúng ta đều thấy phản cảm với việc sinh con."
"Nhưng tớ chỉ nói vu vơ thôi mà? Anh trai tớ nhớ dai vậy cơ à?"
Nói đến đây, mắt cô ấy sáng lên, như thể phát hiện ra bí mật gì: "Má ơi, chẳng lẽ hồi đó anh ấy đã để ý đến cậu rồi á? Thời đại học, cậu suốt ngày chạy sang nhà tớ chơi mà!"
Dưa Hấu
Vậy hả?
14
Câu hỏi này cứ quanh quẩn mãi trong đầu tôi.
Đến khi triển lãm thời trang kết thúc, tôi mới có sức lôi kéo Hứa Thời Thanh đến xem.
Chặn người lại trong phòng hóa trang ở hậu trường.
"Khai thật đi, anh thích em từ khi nào?"
Anh ấy không hề suy nghĩ: "Chắc là lúc em nói với Manh Manh, thích anh, vậy thì cứ tiến tới?"
Tôi chớp mắt, một lúc lâu sau mới hiểu ý anh ấy.
"Đồ lưu manh!"
Anh ấy nắm lấy tay tôi hôn một cái: "Nói đùa thôi, thật ra anh để ý đến em từ hồi đại học rồi, chỉ là sau đó anh đi du học, không có cơ hội gặp nhau. Không ngờ sau khi về nước lại gặp lại, nếu không em nghĩ sao anh đồng ý đi đăng ký kết hôn nhanh như vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi nhớ lại vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo khi mới bắt đầu theo đuổi anh ấy, tức muốn hộc máu: "Vậy lúc đầu anh còn giả bộ cool ngầu làm gì, đồ đàn ông khó hiểu?"
"Anh căng thẳng, em không thấy à?"
Không thấy!
Tôi giận dỗi, định trách mắng anh ấy thì anh ấy đã nhanh tay giữ cằm tôi lại và hôn xuống.
Đầu lưỡi anh ấy thuần thục luồn vào trong, hết đẩy lên vòm họng lại l.i.ế.m môi dưới, khiến tôi tê dại cả người, chân tay bủn rủn.
Không biết hôn bao lâu, tôi khó thở muốn đẩy anh ấy ra, chợt nghe xung quanh truyền đến vài âm thanh kỳ lạ mà quen thuộc.
Tôi trợn tròn mắt, ra hiệu cho Hứa Thời Thanh.
Anh ấy nhanh chóng "xoạt" một tiếng kéo rèm cửa sổ ra.
Sau đó.
Chúng tôi và anh trai tôi cùng Hứa Manh bốn mắt nhìn nhau.
…
Tôi đang mềm nhũn dựa vào lòng Hứa Thời Thanh.
Mà giờ phút này, Hứa Manh vốn còn nói "chết cũng không tha thứ cho anh trai cậu", cũng đang được anh trai tôi ôm trong lòng, ánh mắt mơ màng, thở đều đều.
Tôi: "…"
Khá lắm, trời sập thật rồi.
15
Hai tên cẩu nam nhân kia ăn ý đi ra ngoài, tại chỗ chỉ còn lại hai chúng tôi.
Theo lý thuyết, tôi nên chột dạ mới đúng.
Nhưng ai bảo cô bạn thân của tôi còn không biết giả trân hơn tôi cơ chứ?
Thế là tôi hắng giọng một tiếng, nghiêm túc nói: "Chuyện từ khi nào thế?"
Cô ấy ấp úng: "Thì, thì tự dưng thấy anh trai cậu cũng tốt, anh ấy thay đổi nhiều, cũng không độc mồm độc miệng với tớ nữa, chỉ toàn nói lời ngon tiếng ngọt."
Cô ấy còn nói rất nhiều: "Còn nữa, anh ấy gọi tớ là bảo bối đó, vung tiền cho tớ như rác, dáng người cũng ngon nữa, nếu tớ không phải vợ anh ấy, thật muốn l.à.m t.ì.n.h nhân nhỏ của anh ấy."
Cổ họng tôi nghẹn lại, đây là lời một đại tiểu thư nên nói ra à?
Nhưng tôi không để ý đến mấy cái đó, ra đòn phủ đầu: "Ừm, tớ bắt được cậu rồi, tất cậu giặt, đừng quên cái đàn piano của cậu cũng phải giao cho tớ đó."
Hứa Manh cuối cùng cũng phản ứng lại, chất vấn tôi: "Thế còn cậu? Cậu và anh trai tớ lại là thế nào? Ối giời ơi, mút lâu phết nhỉ? Cổ đầy dấu kìa!"
Tôi: "..."
"Đấy là muỗi đốt!"
"Hahaha, tớ thấy mồm cậu cũng rách da rồi kìa, cũng là muỗi đốt á?"
"..."
Cuối cùng tôi đành thành thật khai báo ngày làm lành với Hứa Thời Thanh.
Hứa Manh cũng thành thật khai báo.
Chậc, đúng là chị em, ngay cả ngày làm lành cũng giống nhau!