Khai Phá Cổ Mộ

Chương 10: Long Vương Tuần Tra Trên Sông.



Kế hoạch của tôi thực ra rất đơn giản: tôi chính là Lý Kinh Lam  thằng nhóc ngày xưa đã trốn khỏi Trấn Sấm, chỉ khác là sau này tôi sang Anh du học. Giờ thì học xong quay về, nhớ quê quá nên mới dẫn theo quản gia lão Giang trở lại Trấn Sấm thăm họ hàng.

 

Thân phận này là thích hợp nhất, bởi trong ký ức của tôi, người Trấn Sấm vốn rất bài xích người ngoài.

 

Lão Giang khen tôi thông minh, lập tức nghe lời, lái xe ra phố mua quần áo. Còn tôi thì đứng trước gương tập nói vài câu tiếng Tây, cố tình diễn cho giống kẻ “nửa Tàu nửa Tây”, thứ kiểu cách rất thịnh hành ở xã hội Dân Quốc.

 

Không lâu sau, lão Giang trở về, ông sắm cho mình một bộ vest kẻ xám, lại còn kèm theo chiếc cà vạt đỏ chói mắt.

 

Tôi thì thay bộ đồng phục du học sinh, đeo thêm cặp kính gọng vàng, bước ra khỏi phòng liền khoa trương chào một tiếng:



“Hello, quản gia Giang của tôi!”

 

Lão Giang bị màn nhập vai của tôi dọa cho sững sờ, đến nỗi còn bảo suýt không nhận ra.

 

Chúng tôi đặt vé tàu đi Hồ Bắc rồi lên đường. Lão Giang còn mang theo cả một bao lớn bánh kẹo Bắc Bình, bảo để biếu bà con ở  Trấn Sấm.

 

Tôi gật đầu, trong bụng thầm nghĩ: diễn viên nhỏ là tôi, rốt cuộc lại kéo thêm một lão diễn viên kịch cứng cựa.

 

Lên tàu, tôi chỉ lo đùa nghịch với con mèo tam thể lớn màu vàng vằn  mà tôi nuôi, tên Đại Hổ. Hễ muốn cà phê hay cơm trưa, tôi chỉ cần búng tay một cái là ra lệnh cho lão Giang đi mua.

 

Thỉnh thoảng lại xen vài câu “yes” hoặc “no”.

 

Kết quả là nữ tiếp viên trên tàu cứ liếc mắt đưa tình về phía tôi, coi tôi như một thiếu gia du học sinh con nhà giàu, mơ mộng muốn có một mối tình thoáng qua.

 

Tôi cũng đáp lại bằng kiểu nói nửa Anh nửa Trung, thế mà cuối cùng còn lừa được cả một túi kẹo lớn.

 

Con mèo trong lòng tôi cũng được hưởng ké, ăn no uống đủ rồi lăn ra ngủ khò.

 

Một ngày một đêm sau, chúng tôi đến một ga nhỏ ở ranh giới Kinh Môn và Nghi Xương. Lão Giang xách hành lý, cung kính mời tôi xuống tàu.

 

Trước khi đi, cô tiếp viên xinh đẹp kia còn lén nhét vào tay tôi một tờ giấy nhỏ, mặt đỏ bừng. Đủ thấy sức hút của “một già, một trẻ, một mèo” chúng tôi.

 

Vừa đi tôi vừa mở giấy ra xem, thấy bên trong chỉ viết tên cô ấy: Lâm Thu Nguyệt.

 

Chỉ tiếc nơi đây vẫn hoang vu như trong trí nhớ của tôi. Nhà ga bé tí chẳng có bóng người, càng đừng nói tới xe kéo. Chúng tôi đành phải cuốc bộ.

 

Ban đầu lão Giang còn kiên nhẫn, nhưng đi được vài giờ thì bắt đầu càm ràm, hết thúc giục rồi lại than phiền.

 

“Không phải ông là cao thủ sao? Cao thủ mà cũng sợ mệt à?”

 

“Xàm, cái vali có phải cậu xách đâu. Ông đây đói đến mức bụng dính lưng rồi này!” – lão Giang c.h.ử.i bới om sòm.

 

“Giữ ý tứ đi, quản gia nào lại nói với thiếu gia kiểu đó?”

 

Tôi cố ý trêu ông, rồi moi trong túi ra một viên kẹo nhét vào miệng.

 

Lúc này con mèo trong lòng cũng đói đến mức mắt lóe sao, cứ gầm gừ liên tục để bày tỏ bất mãn.

 

“Lý Kinh Lam, cậu mẹ nó không phải dẫn tôi đi lạc chứ?”

 

Nhìn quanh chỉ toàn hoang vu mênh mông, cuối cùng đến lão Giang cũng bắt đầu tuyệt vọng.

 

Tôi bảo lão Giang cứ yên tâm, con đường này cho dù có hóa thành tro tôi cũng nhớ rõ.

 

Hồi nhỏ tôi chính là bơi qua sông Chương , lội từng bước khập khiễng  trốn thoát từ đây. Mỗi một gốc cây, mỗi một nhành cỏ trên đường tôi đều khắc sâu trong trí nhớ.

 

Bởi vì thỉnh thoảng trong giấc mơ, tôi vẫn thường chạy trốn: trước mặt là dòng sông cuồn cuộn, sau lưng là dân trấn cầm đuốc đuổi bắt.

 

Đúng lúc đó, con mèo trong lòng tôi đột nhiên run rẩy, cả thân người dựng đứng, hai tai vểnh cao. Tôi còn tưởng nó ngửi thấy nguy hiểm gì, kết quả phát hiện mũi nó cứ giật giật, giống như đang đ.á.n.h hơi mùi hương.

 

“Đại Hổ, sao thế?” tôi hỏi.

 

Ngay sau đó, con mèo bất ngờ vùng khỏi tay tôi, “meo meo” mấy tiếng rồi phóng thẳng về phía trước. Tôi và lão Giang chỉ còn cách cắm đầu đuổi theo. Lão Giang vừa chạy vừa mắng, thề rằng bắt được con mèo mập này nhất định sẽ làm thành món nhắm rượu.

 

Chạy hơn mười phút, chúng tôi bỗng đồng loạt khựng lại mừng rỡ.

 

Vì trước mắt là những làn khói bếp vương lên trời—có khói tức là có người. Một mùi cá thịt nướng thơm lừng  xộc thẳng vào mũi.

 

Đến nơi, chúng tôi phát hiện đó là một ngôi làng chài hình trăng khuyết. Trong làng có nhiều ngư dân mình trần, người thì đang xử lý cá tươi, người thì phơi lưới, ai nấy da đen sạm nhưng trông khỏe mạnh.

 

Chẳng mấy chốc tôi đã thấy Đại Hổ ngồi chồm hổm dưới một quán ăn nhỏ, nước dãi chảy ròng ròng nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên quầy.

 

Quả nhiên, khứu giác của mèo chẳng sai bao giờ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tôi và lão Giang cũng mệt rã rời, liền ngồi xuống quán gọi thử đặc sản địa phương.

 

“Vừa nấu xong nồi canh cá kho nhỏ, hai vị có muốn không? Đây là đặc sản của làng chúng tôi, thịt mềm trơn, nước canh trắng ngần, đậm đà lắm.”

 

Câu nói lập tức khiến bụng tôi và lão Giang réo ầm, chúng tôi đặt tiền lên bàn, giục mang lên ngay.

 

“Được liền!”

 

Chẳng bao lâu hai bát canh cá nóng hổi được bưng ra. Tôi và lão Giang lập tức uống ừng ực.

 

Đại Hổ cũng phóng tót lên bàn, cọ cọ người tôi, thế là tôi gọi thêm một bát riêng cho nó.

 

Thấy chúng tôi hào phóng một lúc gọi đến ba phần, ông chủ quán cười tít mắt. Ông nói chỗ này hiếm khi có khách vãng lai, hỏi chúng tôi có phải lạc đường không.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn con sông lớn phía xa, rồi hỏi ngược: “Chẳng phải đây là sông Chương  sao?”

 

“Cậu nhỏ cũng biết sông Chương à?” – ông chủ quán ngạc nhiên.

 

Lão Giang vừa nhể xương cá vừa chen lời: “Cậu nhà tôi vốn là người bên kia bờ sông Chương, nay đi du học về, muốn trở về thăm quê.”

 

“Bờ bên kia sông  Chương? Chẳng lẽ các người từ  Trấn Sấm?”

 

Sắc mặt ông chủ quán lập tức thay đổi, bỏ cả cái muôi xuống, ngồi đối diện chúng tôi, nói đây là lần đầu tiên thấy có người Trấn  Sấm xuất hiện bên ngoài, thậm chí còn đi ra nước ngoài.

 

Bởi người  Trấn Sấm rất lập dị, họ gần như không bao giờ rời  bên kia sông. Dù mua muối gạo dầu mỡ, họ cũng chỉ phái người sang chỗ làng chài này, tuyệt đối không đi xa thêm nửa bước.

 

Đột nhiên, ông chủ quán như nhớ ra điều gì, lẩm bẩm: “Kỳ lạ thật, bình thường đầu tháng người  Trấn Sấm sẽ qua mua muối, giờ đã giữa tháng rồi mà chẳng thấy bóng dáng. Chẳng lẽ khẩu vị họ nhạt đi, không cần ăn muối nữa sao?”

 

Không ổn! Trấn Sấm xảy ra chuyện rồi.

 

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Tôi và lão Giang nhìn nhau, từ ánh mắt đối phương đều hiểu được tin tức quan trọng.

 

Tôi lại dò hỏi: “Vậy gần đây ở đây có xảy ra chuyện lạ nào không?”

 

Lão Giang đặt một đồng bạc trắng lên bàn: “Cậu nhà tôi rất thích nghe chuyện lạ. Ông mà kể khiến cậu hài lòng, thì đồng bạc này là của ông.”

 

Ông chủ quán lắc đầu: “Chuyện lạ thì… không có.”

 

Nhưng vì đồng bạc kia, ông ta cố nặn óc nghĩ ngợi, bỗng vỗ đầu: “À! Đúng rồi! Hai hôm trước Long Vương tuần sông.”

 

“Long Vương tuần sông?”

 

Thấy chúng tôi hứng thú, ông chủ quán lập tức thao thao bất tuyệt.

 

Thì ra mấy đêm trước, bên kia bờ sông Chương bỗng xuất hiện vô số ngọn quỷ hỏa trắng bệch. Chúng không có tay chân, nhưng lại nhảy nhót lên xuống, nhìn hệt như cảnh trong bãi tha ma, rùng rợn vô cùng.

 

“Có một bà đi thuyền đ.á.n.h cá nửa đêm vô tình lại gần. Đoán xem thế nào? Cả người lẫn thuyền đều lật úp, hôm sau trôi nổi thành xác chết. Từ đó dân làng sợ đến nỗi không dám ra ngoài buổi tối. Ai cũng nói đó là Long Vương tuần sông, còn quỷ hỏa kia chính là đèn lồng của binh tôm  tướng cua . Ai thấy phải thì đều bị kéo xuống Thủy cung Đông Hải.”

 

Nghe đến đây, tôi cau mày, hỏi: “Những quỷ hỏa đó chỉ xuất hiện bên kia sông thôi sao?”

 

“Đúng vậy.” – ông chủ quán gật đầu.

 

“Bên kia sông chẳng phải chính là Trấn Sấm sao?”

 

“Chuẩn rồi.” – ông chủ quán vỗ đùi đ.á.n.h đét: “Quỷ hỏa chính là lang thang ngoài  Trấn. Sấm”

 

Người Trấn Sấm lỡ hẹn chuyện mua muối, cộng thêm chuyện quỷ hỏa trên bờ đối diện – hai nguồn tin này gộp lại, đều cho thấy  Trấn Sấm đã có biến. Tôi và lão Giang đều cảm thấy bất an.

 

Nhưng nào ngờ, biến cố thực sự còn đáng sợ hơn xa.

 

“Cảm ơn ông, số bạc này là của ông.”

 

Tôi mỉm cười, uống cạn bát canh cá, rồi hỏi ông chủ có thể giúp chúng tôi tìm một người lái đò, đưa sang bờ đối diện không.

 

“Cái này thì…” – ông chủ quán lộ vẻ khó xử – “Cậu nhỏ là người Trấn Sấm thì chắc phải biết quy củ bên đó rồi. Trấn Sấm vốn không chào đón người ngoài. Nếu họ phát hiện do chúng tôi chở khách qua, thì chúng tôi coi như mất hết kế sinh nhai.”

 

Điều này tôi đương nhiên rõ. Thế nên tôi chọn cách thỏa hiệp: “Vậy ông có thể cho chúng tôi thuê thuyền nhỏ không? Bè gỗ cũng được.”

 

Ông chủ quán gật đầu, bảo việc này thì được, nhà ông có thuyền.

 

Thế là dưới sự giúp đỡ của ông, lão Giang chống chèo, tôi ôm mèo trong lòng, từ từ men theo dòng nước mà sang bờ đối diện.

 

Trùng hợp thay, đi được nửa đường thì trời sầm tối. Mây đen dày đặc như cái vung nồi úp xuống, nhìn từ xa hòn đảo cô độc kia như đang không ngừng phát ra tín hiệu cầu cứu về phía chúng tôi.