“Điều kiện gì? Chỉ cần không trái nguyên tắc của Kỳ Lân, tôi đều đồng ý.”
“Thứ nhất.” – tôi giơ một ngón tay “Từ nay không được giấu tôi nữa.”
“Ý cậu là?” – lão còn giả vờ ngây ngô.
Tôi liền gằn giọng: “Nói cho tôi biết âm khư thật sự là gì. Và tất cả những gì các ông biết về thân phận của tôi.”
Lão Giang vội cười xòa: “Chuyện đó dọc đường sẽ từ từ kể cho cậu nghe…”
Tôi lạnh mặt: “Tôi không vui đâu. Mà một khi không vui thì trí nhớ tôi hay tệ đi. Ơ, Trấn Sấm… Trấn Sấm ở đâu ấy nhỉ? Tôi từng đến đó chưa?”
Lần đầu tiên, lão Giang lộ rõ vẻ bất lực. Ông nhìn tôi bằng ánh mắt nặng trĩu, im lặng suốt một phút rồi mới nói:
“Cậu thật sự muốn biết à? Với một người mới, biết càng nhiều thì càng gần âm phủ.”
Tôi vắt chân chữ ngũ, nhún vai: “Tôi thích thế.”
“Được.” Lão Giang nhìn đồng hồ: “Nửa tiếng nữa, lên phòng họp tầng hai.”
Nói xong ông quay người bỏ đi, còn cố tình dập mạnh cánh cửa, phát ra một tiếng “rầm” nặng nề.
Nhìn bóng lưng ông, tôi chỉ biết thở dài. Dù ông không nhờ, tôi cũng phải quay lại Trấn Sấm một chuyến.
Bởi tôi có một linh cảm rất mạnh mẽ lần này có thể sẽ tìm ra bí mật thân thế của mình.
Nhưng cùng lúc đó, trong lòng tôi lại trào lên một dự cảm xấu: Trấn Sấm đang chờ chúng tôi bằng một âm mưu cực lớn, chuyến đi này e rằng khó mà toàn mạng trở về.
Vì vậy, trước khi đi, tôi nhất định phải hiểu rõ mọi chuyện.
Nửa tiếng trôi qua rất nhanh, tôi vội vàng đến phòng họp tầng hai.
Phòng họp khá rộng, ở giữa đặt một chiếc bàn dài bằng gỗ hoa lê đỏ, trên tường phía sau bàn có gắn hình một con kỳ lân đen bốn móng. Lão Giang đã ngồi sẵn ở một góc bàn, mặt nặng như chì.
Ngoài ông ta, còn có một người đàn ông trung niên, tóc chải bóng mượt, vẻ mặt nghiêm túc.
Thấy tôi vào, ông ta đẩy một tờ giấy đến trước mặt tôi, yêu cầu ký tên.
Liếc qua, tôi thấy toàn những điều khoản giữ bí mật: không được tiết lộ ra ngoài, không được nói với cha mẹ hay con cái, thậm chí ngay cả anh em vào sinh ra tử cũng phải giấu.
Nói trắng ra là mọi bí mật phải chôn chặt trong lòng!
“Đáng lẽ còn phải đợi thêm, nhưng vì để hầu hạ cậu, bọn tôi chỉ có thể cho cậu gia nhập sớm…” Lão Giang thở dài, định châm điếu thuốc, nhưng bị người đàn ông trung niên cản lại, ông lập tức dập bật lửa, ngoan ngoãn cất đi.
Đến đây tôi mới hiểu thì ra đây là thủ tục bắt buộc để trở thành thành viên của Kỳ Lân.
Chỉ khi chính thức gia nhập, họ mới có thể nói cho tôi biết những bí mật tối cao! Bước cuối cùng là tuyên thệ. Giọng tôi còn non nớt, vang vọng trong căn phòng lớn:
“Tôi xin thề, tự nguyện gia nhập Kỳ Lân, dùng cách đặc biệt của mình để bảo vệ quốc bảo! Dù bị bao vây, dù m.á.u chảy đến giọt cuối cùng, Trung Hoa trong tim tôi luôn cao hơn tất cả…”
Lúc đó, thật lòng mà nói tôi đọc lên mà không thấy gì đặc biệt.
Mãi về sau, sau khi chứng kiến quá nhiều hy sinh và mất mát, tôi mới dần hiểu ra ý nghĩa của hai chữ “Kỳ Lân”, để rồi mỗi lần nhớ lại đều rơi lệ.
Tuyên thệ xong, người đàn ông trung niên gật đầu.
Lão Giang kéo tấm màn trắng xuống, bật máy chiếu, trên phông hiện ra một tấm ảnh mờ mờ…
Ảnh được chụp vội từ rất cao. Tôi chỉ thấy những dãy đồi nhấp nhô và từng hố đất vuông vức. Kỳ lạ là càng nhìn kỹ, tôi thấy những thứ đó ghép thành một khuôn mặt khổng lồ bốn phía!
Khuôn mặt ấy rộng đến hàng vạn mét vuông. Hai mắt là hai hố đen sâu hoắm, còn cái miệng thì giống hệt một chữ “Môn” cổ xưa — một cái miệng khổng lồ muốn nuốt trọn tất cả sinh linh quanh nó vào vực sâu.
Tôi nhắm mắt lại, thậm chí còn nghe được tiếng “răng rắc” như xương cốt bị nhai nát. Không, đó không phải là mặt người… đó là mặt quỷ!
Cảm giác sợ hãi bò dọc sống lưng, lạnh buốt. Không hiểu sao, tôi lại có cảm giác khuôn mặt quỷ ấy đang cười với mình.
Trong cơn choáng váng, tôi còn thấy một đám người nhỏ thó, cởi trần, ôm theo những nhạc cụ đồng xanh kỳ quái, đứng trên khuôn mặt quỷ làm lễ tế. Ánh mắt họ u ám mà lạnh lẽo, phất tay như đang gọi tôi: “Đến đây đi, nơi này mới thật sự là nhà của ngươi.”
“T… đây là nơi nào?” tôi run run hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Âm Khư.”
Lão Giang liếc thấy mồ hôi trên trán tôi, cười lạnh: “Sao thế? Nửa tiếng trước còn ép tôi nói cho bằng được, giờ đã sợ rồi à?”
Thì ra, cái gọi là Âm Khư không phải một ngôi mộ cổ, mà là cả một quần thể mộ, thậm chí là cả một vương quốc đã biến mất!
Âm Khư nằm ở An Dương, Hà Nam, từng là kinh đô sau khi người Thương dời đô về đây.
Người Thương hiếu chiến, lại sùng bái quỷ thần. Từ sinh hoạt hằng ngày cho đến khi chinh phạt bốn phương, họ đều không thể thiếu tế lễ. Lễ nhỏ thì dùng gia súc, lễ lớn thì phải dùng người sống. Có hố tế từng chôn sống cả ngàn người, m.á.u tươi đổ đầy, vô cùng khủng khiếp.
Thế nhưng, nhà Thương cũng chính là triều đại đầu tiên trong lịch sử Hoa Hạ có chữ viết, mở ra thời kỳ văn minh đồ đồng.
Chỉ tiếc rằng khi vương triều sụp đổ, vị vua cuối cùng đã để lại một lời nguyền vạn năm cho cả kẻ thù lẫn chính dân mình, khiến kinh đô mãi mãi chìm xuống đất, biến thành Âm Khư ngày nay…
Lão Giang nói, bức ảnh kia là do Kỳ Lân phải bỏ rất nhiều công sức, mượn máy bay trinh sát cao không bay tận ngàn mét trên mây mới chụp được. Tuy mờ, nhưng vẫn có thể thấy quy mô khổng lồ của Âm Khư.
Đó cũng là lý do vì sao tổ chức coi trọng nó đến thế!
Với tư cách là vương triều đầu tiên, ai mà biết trong đó chôn giấu bao nhiêu bảo vật đồng xanh vô giá, cùng những bí mật chưa từng ai biết?
“Nhưng đây cũng là vùng đất dữ, là nơi bị nguyền rủa…”
Lão Giang thở dài, kể rằng từ xưa đến nay, vô số bọn trộm mộ đã nhòm ngó Âm Khư, nhưng chẳng ai tìm ra được lối vào thật sự. Người nào liều lĩnh cũng đều c.h.ế.t thảm.
Có giai thoại kể, thời Tần có một kẻ tên Phùng Lễ, dẫn năm chục thổ phỉ vào Âm Khư. Còn chưa kịp đào bới, cả bọn cứ như trúng tà, loay hoay mất phương hướng, cuối cùng c.h.ế.t đói trong đó.
Cuối đời Đông Hán, Tào Tháo từng phái một đội Mô Kim Hiệu Úy đến thám thính Âm Khư. Đào suốt ba ngày mà chẳng tìm thấy mộ nào, đành về tay không. Nhưng kỳ lạ là, dù mang theo phù hiệu hộ thân, không một ai trong đội sống sót bình thường. Kẻ thì móc mắt mình, kẻ thì xé lưỡi, kẻ thì điên loạn g.i.ế.c đồng đội… cuối cùng tất cả đều c.h.ế.t thảm. Đây cũng là thất bại duy nhất trong lịch sử của Mô Kim Hiệu Úy.
Âm Khư chẳng khác nào một con quái vật ăn thịt người. Ai vào trong cũng chỉ có thể trở thành vật bồi táng cho nó. Vì vậy dân gian gọi nơi này là: “ quỷ cũng sợ” ngay cả ma quỷ cũng chẳng dám bén mảng tới.
Mấy nghìn năm nay, người duy nhất có thể từ Âm Khư sống trở ra chỉ có một ngoại lệ – đó là tổ tiên tôi, kẻ trộm mộ khét tiếng Ôn Thao.
Dù cuối cùng Ôn Thao vẫn thất bại, nhưng ông ta đã tìm được “lối vào thực sự” của Âm Khư – điều mà chưa ai từng làm được. Có thể nói ông là người cách bí mật của Âm Khư gần nhất trong hàng ngàn năm. Nếu còn thêm chút thời gian, có lẽ lần thứ hai ông thật sự đã có thể mở được cánh cửa ấy.
Tiếc là vị đại tướng quân này dù cả đời chỉ còn nghĩ về Âm Khư, cuối cùng lại bị hoài nghi mưu phản. Ông bị đóng đinh vào quan tài c.h.ế.t ngạt, cả gia tộc cũng bị g.i.ế.c sạch.
Nói đến đây, lão Giang đưa ra suy đoán của mình.
Ông cho rằng, với xuất thân là kẻ trộm mộ, Ôn Thao chắc chắn “thỏ khôn ba hang” – không bao giờ để hoàng đế một lần bắt được hết. Ông hẳn đã sớm để con cháu mình đi theo những người đào mộ tin cẩn trốn chạy, rồi vừa lẩn tránh truy sát vừa ẩn náu khắp nơi. Cuối cùng họ định cư ở Trấn Sấm. Dù trải qua mấy trăm năm, họ vẫn xăm hình lên lưng con cháu để nhắc nhở: họ mang huyết mạch của Ôn Thao.
Còn Ôn Thao, cùng với tấm “da người” ghi đầy bí mật kia, đã lặng lẽ nằm lại. thôn Túy Thủy , chờ đợi hậu nhân đến tìm.
Đến nay thứ duy nhất còn ghi lại đường vào thật sự của Âm Khư chính là tấm da người ấy. Ôn Thao lần đầu xuống Âm Khư đã gặp gì, thấy gì, trúng phải lời nguyền gì – tất cả đều là thông tin quan trọng với Kỳ Lân.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Đối mặt một đại mộ cấp S+ như thế này, không có tin tình báo thì dù phái bao nhiêu Hắc Đao Kỳ Lân cũng chỉ là nạp mạng.
“Cho nên cậu phải dẫn tôi về Trấn Sấm, để chúng tôi biết trên tấm da ấy ghi cái gì.” Lão Giang chỉ thẳng vào tôi “Đây không chỉ là ý tôi, mà còn là lệnh của Thủ lĩnh tối cao Kỳ Lân!”
Lúc này tôi vẫn còn sững sờ, lão Giang cũng chẳng vội, chỉ đưa điếu t.h.u.ố.c lên mũi hít lấy hít để.
Thấy lão như thế, ông Lâm – người đàn ông trung niên khẽ lắc đầu, cầm hồ sơ có chữ ký của tôi bước ra, còn không quên dặn: “Nhớ nhé, trong phòng họp không được hút thuốc!”
“Cái này sao dám! Kỷ luật là kỷ luật!” – Lão Giang vội vàng cười gượng.
Hóa ra ông Lâm chính là người phụ trách kỷ luật trong Kỳ Lân, bảo sao lão Giang nhìn thấy ông là phát run.
Nhưng vừa nghe tiếng bước chân ông Lâm đi xa, lão Giang liền châm t.h.u.ố.c phì phèo hai hơi, mặt lộ vẻ khoái chí, giả như không thấy tôi liên tục ra hiệu.
Rồi ông Lâm quay trở lại đột ngột, ánh mắt hai người chạm nhau, nét mặt lão Giang lập tức như bị “bắt quả tang”.
“Bắt tận tay còn chối!” Ông Lâm quát “Ghi một lần lỗi nhỏ.”
Cuối cùng, trong phòng họp chỉ còn tôi nhìn bức ảnh Âm Khư rùng mình và lão Giang thì nhìn nửa điếu t.h.u.ố.c c.h.ử.i thề.
Ngồi thêm một lúc, tôi nói với lão Giang:
“Tôi nghĩ càng sớm càng tốt. Ngày mai sáng ta khởi hành nhé! À, và tôi sẽ dùng đến điều kiện thứ hai – suốt chuyến đi về Trấn Sấm phải nghe theo tôi!”