Khai Phá Cổ Mộ

Chương 20: Chiếc Máy Ghi Âm Kinh Hoàng.



 

Tôi và lão Giang nhìn nhau một cái rồi khoác áo tiến thẳng tới nhà lão Trấn trưởng!

 

Trên đường đi, cả hai chúng tôi đều cảm thấy tự trách bản thân, nghĩ rằng rất có thể chính vì  chúng tôi đã nhờ giải mã chữ trên cuộn da mà khiến tình trạng lão Trấn trưởng xấu đi, dẫn tới cái chết.

 

Rõ ràng khi đó sắc mặt lão Trấn trưởng đã tệ đến mức khó mà tả nổi…

 

Khi đến trước cửa nhà lão Trấn trưởng, đã có một đám đông dân làng trấn Sấm mặc áo đen tụ tập. Nhìn vẻ mặt đau đớn của họ, tôi càng thấy lòng mình đau nhói.

 

Bên trong, tiếng khóc t.h.ả.m của Trấn trưởng vang lên. Trước sự ra đi đột ngột của cha mình, có thể thấy ông ấy đã đau buồn đến tột cùng.

 

Tôi run rẩy đẩy cửa phòng định vào xin lỗi lão Trấn trưởng, nhưng đột nhiên mắt tôi mở to kinh hãi!!!

 

Bởi vì tôi nhìn thấy xác của lão Trấn trưởng, ông không c.h.ế.t vì bệnh mà bị giết!!!

 

Hiện tại, t.h.i t.h.ể ông vẫn giữ nguyên tư thế cúi người trên bàn, sau lưng cắm một con d.a.o găm rõ ràng!!!

 

“Rốt cuộc ai đã ra tay?” tôi nghiến răng hỏi.

 

Lão Giang nhanh chóng tiến đến kiểm tra, phát hiện con d.a.o găm khắc hình một con bọ cạp cực kỳ sống động. Kẻ thủ ác đã quá rõ ràng, ngay lập tức trong đầu tôi hiện ra hình ảnh cô gái xinh đẹp cải trang thành bà lão mù.

 

Một người đẹp tuyệt trần, nhưng lại nhẫn tâm đến mức này!

 

Tôi không kìm nổi, siết chặt nắm tay, giận dữ nói: “Tôi nhất định sẽ g.i.ế.c cô ta, lấy đầu cô ta để cúng oan hồn  trấn Sấm!”

 

 

Ngoài vết d.a.o ở lưng, cổ lão Trấn trưởng còn có một vết thương chí mạng, tay cũng chảy máu.

 

Cộng thêm dấu vết tại hiện trường, lão Giang, với kinh nghiệm dày dạn nhanh chóng phân tích:



“Lúc đó lão Trấn trưởng đang viết những chữ mình vừa giải mã ban ngày, không hề để ý kẻ thủ ác lẻn vào. Kẻ đó đ.â.m d.a.o vào lưng ông, muốn lấy bản ghi chữ, nhưng không ngờ ông chưa c.h.ế.t hẳn và vẫn nắm chặt văn bản… nên kẻ thủ ác phải dùng thêm một d.a.o nữa c.ắ.t c.ổ ông để lấy được văn bản.”

 

“Vậy phải làm sao bây giờ? Lão Trấn trưởng là người duy nhất trên thế giới hiểu chữ đó mà.”

 

Tôi lo lắng, nghĩ rằng thứ mà lão Trấn trưởng đổi bằng mạng sống, giờ lại rơi vào tay kẻ xấu, lời nguyền trấn Sấm rồi sẽ ra sao?

 

Trấn trưởng cũng sốt ruột: “Chẳng lẽ cha tôi đã hi sinh vô ích sao?”

 

Tôi thúc lão Giang nghĩ cách: “ ông là Hắc Đao Kỳ Lân , chắc chắn có cách phải không?”

 

Lão Giang cũng không ngờ chuyện này xảy ra, bồn chồn nhấn tay vào thái dương. Bất chợt, lão Giang nhìn thấy bút lông và một xấp giấy trắng trên bàn, lập tức vui mừng:



“Tôi có cách phục hồi chữ lão Trấn trưởng đã viết!”

 

Tôi hơi mơ hồ, nhắc ông nói rõ hơn.

 

Lão Giang cẩn thận đưa xấp giấy lên ánh đèn, bảo tôi quan sát kỹ. Dưới ánh sáng, trên giấy hiện ra những đường in lõm nhưng rất mờ.

 

Ông giải thích:



“Khi lão Trấn trưởng viết, xấp giấy lót bên dưới cũng bị nhấn bởi đầu bút cứng. Nên ngoài tờ giấy viết, những tờ bên dưới cũng lưu lại dấu chữ.”

 

Nói xong, lão Giang lấy một lọ bột than nhỏ, rắc lên giấy, rồi nhờ Trấn trưởng lấy một thau nước.

 

Khi nước được mang tới, lão Giang thả tờ giấy vào nước. Chờ khoảng nửa tiếng, lão Giang mỉm cười bảo tôi nhìn thau nước, tôi sững sờ! Trên mặt giấy nổi lên từng chữ đen như phép màu.

 

Lão Giang vội lấy sổ ra chép lại, nhưng càng chép, nét mặt ông càng nghiêm trọng, tay run lên bần bật.

 

Ông đang sợ hãi!

 

Tôi tiến lại gần, nhưng lão Giang ngăn tôi lại.

 

“Sư phụ, trước khi tới đây ông hứa gì với tôi rồi?” tôi nhắc nhở.

 

Lão Giang quay lưng, đóng sổ lại: “Yên tâm, về sẽ nói cho cậu.”

 

Khi tôi còn muốn hỏi,  Trấn trưởng bất ngờ la lên,nói phát hiện một vật kỳ lạ không thuộc  trấn Sấm ở đầu giường cha mình.

 

Tôi và lão Giang vội vào phòng, thấy Trấn trưởng đang cầm một hộp hình chữ nhật, mở ra mở vào. Hộp màu xanh quân đội, có vài nút bấm, Trấn trưởng lần đầu thấy, đoán chắc kẻ thủ ác để lại.

 

Loại này ở  trấn Sấm không thể có.

 

Tôi và lão Giang cùng nhìn nhau, đồng thanh: “Máy ghi âm!”

 

Trấn trưởng chưa hiểu, tôi giải thích:



“Đây là máy ghi âm mini dạng hộp sản xuất nước ngoài, có thể ghi âm và phát lại. Giá rất đắt, chỉ những đặc vụ mới dùng, chứng tỏ kẻ thủ ác không đơn giản!”

 

Lão Giang cười lạnh: “Có lẽ đây là ‘món quà’ hắn để lại cho chúng ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Tức là sao?” tôi ngạc nhiên nhìn ông.

 

Ông không trả lời, chỉ bấm nút máy ghi âm.

 

Máy phát ra tiếng động tân Trấn trưởng giật mình, tôi và lão Giang cũng chú ý lắng nghe, vì chắc chắn kẻ thủ ác muốn truyền thông điệp gì đó…

 

Ban đầu là tiếng lách cách, sau đó là hội thoại:



“Nhìn kìa, chúng ta khai quật được gì? Đây đúng là phát hiện lớn nhất thế kỷ. Nếu khai quật thành công, sẽ ghi danh sử sách.”



“Đội trưởng Lâm, ông sẽ nổi tiếng.”



“Không! Lịch sử sẽ nhớ từng người ngày hôm nay… ssst…”

 

Đột nhiên, hội thoại bị ngắt, nghe như những người kia đang chạy, bước chân loạng choạng, xen lẫn tiếng thét hoảng loạn và tiếng la t.h.ả.m thiết.

 

“Đó… đó là gì?”

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️



“Địa ngục.”



“Cứu… cứu mạng.”

 

Trong chuỗi tiếng cầu cứu, tôi như nghe có nhạc kỳ lạ nổi lên, kèm theo tiếng tiểu quỷ thì thầm tôi nghe ban ngày, như thể có thứ gì đó muốn chui ra khỏi máy ghi âm.

 

Đầu tôi bắt đầu đau nhói, tôi muốn lão Giang tắt máy ngay.

 

Nhưng lúc đó, nhạc dừng hẳn, một giọng đàn ông lạnh lùng như ma quỷ vang lên:



“Ta biết ngày xưa, ngươi đã làm gì.”

 

“Ngày xưa, ngày xưa là gì cơ?”

 

Khi tôi vẫn còn mơ hồ không hiểu chuyện gì, mặt lão Giang đã tái mét lại, như thể giọng nói trong máy chính là tiếng của người khiến cả đời ông khiếp sợ nhất!

 

Ông lảo đảo một cái rồi ngã xuống đất.

 

Tôi vội tắt máy ghi âm, nhưng phải vài phút sau, trên mặt lão Giang mới lóe lên chút sắc. Ông nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, giọng khẩn thiết: “Nhanh! Chúng ta phải lập tức về Kỳ Lân.”

 

Môi ông mở ra khép lại, như thể chợt già đi vài tuổi trong nháy mắt. Tôi vừa mới đoàn tụ với mẹ, không ngờ lại phải chia tay nhanh vậy, nhưng mẹ tỏ ra hiểu chuyện. Bà bảo tôi đã lớn rồi, phải đi trải nghiệm để tự lập.

 

“Kinh Lam, con cứ yên tâm mẹ sẽ tự lo cho mình, con cứ đi làm điều con cần làm, mẹ đợi con về!”

 

Tôi cúi đầu, chắp tay cảm ơn mẹ rồi mới đứng dậy. Không ngờ, khi tôi nói sẽ rời trấn Sấm vào ngày mai,  Trấn trưởng níu tôi lại rồi nhét một cái bao vải vào tay tôi.

 

“Cái gì đây?” tôi hỏi.

 

“Đây là cha đã giao lại cho tôi tối qua, dặn nếu ông ấy có chuyện gì thì chuyển cho con.” Tân Trấn trưởng nói, nở nụ cười buồn: “Đây cũng là vật tín truyền của mỗi đời trấn trưởng. Từ hôm nay, con chính thức là trấn trưởng của trấn Sấm!”

 

Câu nói khiến tôi sững người. Tôi vội mở bao ra, thấy bên trong có một cuốn sách bồi  cổ, một quyển gia phả của trấn Sấm và một phong thư, mặt ngoài ghi:

 

Gửi con, Kinh Lam .

 

Tôi mở thư ra đọc, nghẹn ngào không nói nên lời: “Kinh Lam, khi con đọc lá thư này thì ta đã không còn nữa, nhưng ta vẫn muốn nói chuyện với con từ tận đáy lòng.”

 

“Trong gia phả trấn Sấm có một lời tiên tri: sẽ xuất hiện một đứa trẻ được chọn, dẫn dắt chúng ta thoát khỏi cơn ác mộng, phá bỏ lời nguyền!”

 

“Chúng ta chờ đợi qua nhiều đời, rồi hôm nay ta xúc động nhận ra, con chính là đứa trẻ ấy!”

 

“Ta biết mình không có quyền sai khiến con, chỉ mong con nhận lấy chức trấn trưởng, cứu giúp người dân nơi này. Hãy cầm lấy cuốn “36 quyết dời núi lấp biển”, đây là những kinh nghiệm trộm mộ mà tổ tiên tích lũy cả đời.”

 

Từng chữ của lão Trấn trưởng viết ra đều chân thành, dù biết mình không thể chứng kiến ngày giải trừ lời nguyền, ông vẫn mong mỏi người dân trấn  Sấm được sống yên ổn.

 

Vì điều đó, ông sẵn sàng rời khỏi cõi đất đau đớn này.

 

Vì điều đó, ông hy sinh cả mạng sống.

 

Bởi vì ông đã thấy hy vọng ở đứa trẻ được chọn!

 

Một người trấn trưởng cao cả như vậy, tôi lại đã hận ông suốt mười mấy năm. Nghẹn ngào không kìm nén được, tôi bật khóc thề sẽ tự tay báo thù cho ông, nhưng nhất định không nhận chức trấn trưởng.

 

Sau khi tôi giải thích, Trấn trưởng miễn cưỡng nhận tiếp quản công việc, còn tôi được xem là lãnh đạo tinh thần vĩnh viễn của trấn Sấm.

 

Ngày hôm sau, tôi và lão Giang lên thuyền nhỏ, vẫy tay chào từng người dân  trấn Sấm.

 

Con Đại Hổ sau một ngày không gặp chẳng tỏ vẻ lạ lẫm, nó nhảy thẳng vào lòng tôi, kêu meo meo mấy tiếng như hỏi: “Sao mày đi đâu thế?”

 

Tôi không trả lời, vuốt ve cái đầu nó rồi nhìn dòng sông Chương mưa lất phất rơi, lặng lẽ suy tư.