Những chuyện xảy ra ở trấn Sấm cứ như một giấc mơ. Mẹ còn sống, bà vẫn chờ mình quay về. Lão Trấn trưởng bảo mình chính là đứa trẻ được chọn, chỉ mình mới có thể giải lời nguyền của trấn!
Tôi không khỏi đặt tay lên trán tự hỏi không biết khi bốn mươi tuổi mình có thật sự mọc ra con mắt thứ ba hay không.
Chạy đua với thời gian, tôi và lão Giang cuối cùng cũng kịp chuyến xe.
Trên xe giường nằm còn dư vài chục tiếng nữa, tôi liền mở ra đọc cuốn tín vật lão Trấn trưởng để lại, cuốn 36 quyết dời núi lấp biển được cho là do tổ sư Ôn Thao để lại, ghi chép cả đời kinh nghiệm trộm mộ của ông.
Vừa mở trang đầu, tôi đã phấn khích không thôi: cuốn sách phân chia nghề trộm mộ thành ba mươi sáu môn quyết—tìm long mạch, định huyệt, quan tinh, nhìn khí, phá quan, trảm hổ, thợ long… đủ cả!
Ôn Thao thậm chí còn khẳng định: nếu hậu duệ nhà họ Lý học được một vài chiêu trong này, cả đời sẽ hưởng lợi vô cùng…
Phải công nhận, rời núi lấp biển có một sức mê hoặc kỳ lạ — cầm lên là không thể buong xuống được. Dù lão Giang gọi mấy lần giữa đường tôi cũng không nghe thấy.
Đặc biệt là tôi nhận ra những kiến thức khảo cổ tôi học ở trường, cùng các hồ sơ bí mật ở Kỳ Lân về Đông-Tây-Nam-Bắc, bỗng thoắt được rời núi lấp biển nối lại, thành một hệ thống hoàn chỉnh.
Nó giống như tuyệt kỹ trong truyện tranh—mở ra liền thông suốt kinh mạch, khiến tôi có cảm giác “vô chiêu thắng hữu chiêu”.
Tôi thầm khâm phục Ôn Thao, đúng là bậc đại sư trộm mộ. Nếu tinh thông toàn bộ trong này, chắc thật chẳng có ngôi mộ nào là không thể đào!
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Dĩ nhiên giữa chừng có rất nhiều chỗ tôi không hiểu. Mỗi lần như vậy là tôi bám lấy lão Giang bắt giải thích, khiến ông vừa mệt vừa đói, mắt mờ tay run. Cứ thế đến khi về tới trụ sở Kỳ Lân thì cả hai đã kiệt sức.
Lão Giang liền ôm cả cuộn chữ Diệt và cái máy ghi âm, đi thẳng thang lên tầng bốn bằng thang máy—nói là việc gấp lắm, phải báo cáo cấp trên ngay.
Cấp độ của tôi không cho phép lên tầng bốn, nên tôi chờ ở sảnh tầng một. Đợi hơn nửa tiếng, lão Giang mới xuống. Tôi ôm bụng réo: “Nhanh đi ăn đi, đói đứng không nổi rồi.”
Lão Giang cũng sờ bụng lẩm bẩm đói, thế là chúng tôi lao thẳng lên khu sinh hoạt tầng hai.
Ai ngờ đến giờ cơm thì căng—căn tin đã hết sạch, không còn hạt gạo nào.
Bụng tôi réo lên ầm ĩ. Cảm giác là suốt chuyến tàu chỉ vùi đầu đọc sách, cả ngày không ăn không uống, mắt hoa cả lên. May mà lão Giang thông minh, lập tức đề nghị lái xe đưa tôi vào thành Bắc Bình ăn.
“Tao muốn ăn lẩu nhúng thịt cừu!” tôi chẳng ngại lắm lời chọc sư phụ. Lão Giang gật ngay, nói tôi lần này có công lớn, muốn ăn gì thì ông cũng tìm cho được.
Nhưng đang chuẩn bị ra đi thì bỗng ngửi thấy một mùi cơm canh hấp dẫn…
Cơn thèm ăn trong bụng tôi lập tức bừng dậy theo mùi thơm, tôi lần theo mùi tới thì thấy phát ra từ phòng họp.
Nhìn qua khe cửa, phòng họp lúc này tuy vắng tanh nhưng trên bàn để sẵn hai suất cơm nhìn rất hấp dẫn. Có thịt, có rau, còn có một bát canh đậu phụ màu ngọc bích.
Một suất còn đặt một cái đùi gà to, nóng hổi, mọng nước.
“Sư phụ, nhìn kìa!”
Tôi đẩy cửa vào: “Chẳng phải nói là hết cơm sao, hóa ra họ muốn gây bất ngờ cho chúng ta, tính dành riêng cho chung ta vì ở trấn Sấm có công lớn.”
Lão Giang cũng gật đầu: “Tôi đoán chắc là trưởng phòng Lâm chuẩn bị. Người ấy rõ miệng cứng mà lòng mềm.”
Nói xong ông cầm đũa ăn luôn, còn không quên rít một điếu thuốc. Tôi vội nhắc: “Sư phụ, chỗ này cấm hút t.h.u.ố.c mà, ông quên bài học lần trước rồi à?”
“Cậu biết cái gì?” lão Giang lườm: “Chúng ta giờ là công thần, thơm quá, thật thơm!”
“Cái đùi gà này ngon quá.”
Tôi cũng không kìm được, bụng bướng reo lên mắt sáng rực. Nhưng ngay lúc ấy tôi nghe thấy một tiếng chùm chuông trong trẻo vang lên bên ngoài.
Lúc đó tôi đói quá nên không mấy bận tâm.
Đến khi cửa phòng họp bật mở, một bóng người xông vào, giận dữ hét to: “Mấy người làm cái gì thế?”
Tôi vừa c.ắ.n một miếng thịt to, ngoảnh lại nhìn một cô gái khoảng mười sáu, mặc váy ngắn màu xanh nước, trên cổ chân buộc một dải chuông bạc, cổ tay đeo mấy chiếc vòng bạc mảnh. Kỳ lạ là cô ấy còn đeo một cái gùi tre to sau lưng, bị che kín, nhìn chắc cao gần mét, to ngang nửa mét, khiến thân hình cô trông càng nhỏ nhắn hơn.
Cô gái đặt hộp ớt nặng nề lên bàn, trừng mắt chỉ vào tôi: “Ăn trộm cơm à? Trả cái đùi gà của tôi lại ngay!”
Nhìn kỹ thấy cô ấy rất xinh, mũi nhỏ, ánh mắt lanh lợi, gương mặt mang nét Tây Tạng rất lạ, dù đang bực mình mà hai má phồng lên cũng chỉ càng khiến cô trông đáng yêu.
“Tôi hỏi anh kìa!”
Cô bước tới hét thêm một lần nữa. Tôi đang định giải thích thì cái đùi gà trong miệng rơi xuống đất.
Cô gái chuông nhìn cái đùi rồi nhìn tôi, mặt như núi lửa phun!
Tôi vội nhìn sang lão Giang với ánh mắt cầu cứu, hỏi ông cô này là ai, nhưng lão Giang cũng sợ xanh mặt, lùi ngay ra sau tôi mà trốn.
Ôi thôi! Sư phụ tôi đúng là chưa bao giờ đáng tin—tôi còn tưởng danh“Hắc đao Kỳ Lân” của ông là hàng thật, giờ thấy cũng nghi ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
May mà cô gái bị lão Giang thu hút, ông liên tục dùng tôi làm lá chắn. Lúc ấy Đại Hổ bỗng kêu “meo meo” một tiếng.
Ánh sát khí trong mắt cô gái lập tức tan biến, cô chống hai má, mắt long lanh: “Ôi, con mèo dễ thương quá.”
Cô vừa đưa tay chạm, tôi vội tát tay cô xuống: “Không cho động!”
Rồi tôi giả vờ trìu mến gọi Đại Hổ, nó nhảy lên vai tôi, lấy mặt mềm mại dụi cằm vào dưới cằm tôi. Cô gái giậm chân, bĩu môi, chỉ thẳng mũi tôi: “Anh, anh, anh đúng là đồ xấu xa!”
Tôi không thèm đáp lại, ôm con mèo chuẩn bị đi thì cô hét: “Đứng lại! Anh ăn trộm cơm của tôi, còn đ.á.n.h tay tôi mà đi được à?”
Tôi cười: “Trên hai suất cơm có chỗ nào ghi tên cô đâu, cô dựa vào đâu mà nói là của cô?”
Cô chặn đường không cho đi, mãi đến khi lão Giang ra đứng ra, hứa sẽ mời ăn bù bốn bữa thì cô mới dịu bớt.
“Bồi thường cho tôi năm bữa!” cô nói.
Lão Giang sờ túi hỏi: “Bốn bữa được không?”
Cô lắc đầu: “Thì mười bữa, không giới hạn thời gian địa điểm, còn phải có bánh bánh phủ lâm nữa—món tôi thích nhất.”
“Được, được, được, cô nhỏ ơi, mọi thứ tôi sẽ ghi vào sổ nợ.” Lão Giang nói mà vẻ mặt đầy nịnh nọt, khiến tôi nghi ngờ ai mới là học trò của ai.
Bởi vì trước giờ lão Giang keo kiệt với tôi—một xu cũng chặt—vậy mà giờ lại độ lượng tới thế.
Khi cô nàng quay đi, lão Giang còn l.i.ế.m môi vẫy tay: “Về sau nhờ cô nhớ gửi lời hỏi thăm sư phụ nhà cô giúp nhé, Linh Nhi.”
Cô không thèm đáp, còn lão Giang thì cười đến nếp mắt mất tăm. Tôi đầy oán khí nhìn ông: “Còn là Hắc Đao Kỳ Lân nữa không vậy?”
Lão Giang không để ý, lạnh lùng đặt tay lên hông: “Sao, muốn thử xem d.a.o ta nhanh không à?”
Tôi thấy gáy lạnh, cúi xuống tiếp tục ăn. Trong đầu vẫn băn khoăn cô gái đó là ai mà khiến lão Giang run như vậy. Lão còn nhắc nhở “nhờ hỏi thăm thầy”, chắc hẳn cô ấy có thầy rất có tiếng.
Ăn xong lão Giang đi lo việc, dặn tôi chờ tin. Tôi về phòng cho Đại Hổ ăn no rồi định ôm mèo ngủ.
Đến khi lão Giang gọi, bảo có cuộc họp gấp ở phòng họp lúc 3 giờ chiều và vì tôi là người có công trong nhiệm vụ nên được phép tham gia—nhưng khuôn mặt lão không tốt, cau mày chặt, điều đó báo hiệu cuộc họp không đơn giản.
Tôi linh cảm trong cuộn chữ trên cuộn da có điều đáng sợ, đáng sợ tới mức cả Kỳ Lân cũng chưa chắc xử lý được.
Chiều ra khỏi phòng, tôi cố ý không mang Đại Hổ lại gặp đúng cô gái đeo chuông ở hành lang tầng hai. Lần này cô vẫn đeo cái gùi tre cao hơn người, giơ nắm tay nhỏ lên làm điệu: “Ăn trộm cơm, hừ, đồ ăn của chị có cả ngàn thứ.”
Nói xong cô lấy từ trong gùi ra một ống tre, mở nắp gọi: “Nói đi nào, Mao Mao?”
Nhìn vào ống tre thấy chẳng có gì, tôi không thèm bận tâm, bước thẳng vào phòng họp.
So với lần trước chỉ có lèo tèo ba người, lần này trong phòng họp lại chật kín chỗ ngồi. Điều khiến tôi sốc hơn là,hầu hết bọn họ trước n.g.ự.c đều đeo một chiếc huy hiệu kỳ lân màu vàng, đó chính là biểu tượng của Kim Lân, cấp bậc cao thứ hai trong tổ chức Kỳ Lân.
Trong số đó thậm chí còn có bốn, năm người là Hắc Đao Kỳ Lân, ngay cả Hạ Lan Tuyết cũng có mặt.
Tôi nhìn quanh, thấy chỉ còn trống chỗ bên cạnh lão Giang và Hạ Lan Tuyết, thế là nhanh chân ngồi xuống.
Ai ngờ vừa mới ngồi chưa nóng ghế, cơ thể tôi bỗng ngứa ran đến mức khó chịu không kiềm được bật ra những tiếng cười khúc khích.
Lão Giang ho khan liên tục, ra hiệu bảo tôi im lặng, nhưng tôi hoàn toàn không khống chế nổi. Cho tới khi ông ấy nổi giận, ghé sát thì thầm cảnh cáo:
“Tiểu tử! Ngó xem hôm nay đều là những ai đến, cẩn thận kẻo làm tôi mất mặt.”
Tôi khổ sở nhìn lão, vừa lắc đầu vừa gãi nách chẳng khác nào con khỉ phát điên. Đúng lúc ấy, Hạ Lan Tuyết dường như nhận ra điều gì, khẽ gọi một tiếng:
“Linh Nhi.”
Vừa dứt lời, cô gái đeo lục lạc mà tôi đã đụng phải trước đó liền nhảy chân sáo bước vào phòng họp.
Lão Giang lập tức hiểu ra, vội lôi ra một gói bột trắng, thổi vào chỗ ngứa ngáy trên người tôi. Vừa thổi ông vừa than: “Trời ạ, sao cậu lại chọc giận tiểu tổ tông ấy lần nữa thế?”
Tôi chẳng rõ đó là bột gì, nhưng quả nhiên ngứa ngáy giảm hẳn. Tôi vội quay đầu nhìn kẻ đứng sau trò này, cô nàng lục lạc kia đang ngồi cạnh Hạ Lan Tuyết, vẻ mặt đắc ý, còn làm nũng gọi một tiếng “sư phụ”.
Hạ Lan Tuyết lạnh lùng cảnh cáo: “Linh Nhi, đó là đệ tử của lão Giang, tên là Lý Kinh Lam. Sau này không được phép trêu cậu ấy nữa.”
Ngân Linh lè lưỡi, nhưng lão Giang lại vội vàng làm lành:
“Không sao không sao, tuổi trẻ mà, đùa nghịch một chút cũng bình thường.”
Tôi trừng mắt nhìn lão Giang, ngứa đâu phải trên người ông, tất nhiên ông thấy chẳng hề gì.
Ông ấy lại dẫm mạnh lên chân tôi, ra hiệu mau mau chào Hạ Lan Tuyết. Nhìn dáng vẻ ngạo mạn của con bé kia, tôi biết ngay: cái thù này coi như đã kết chặt rồi…