Tôi chưa kịp nghĩ thêm thì lão giả ngồi giữa đã dứt khoát tuyên bố:
“Được rồi! Nhiệm vụ lần này giao cho Giang Đông Hổ và Hạ Lan Tuyết. Nhân tiện dẫn cả đồ đệ của các ngươi đi rèn luyện.”
“Dẫn bọn họ?” Lão Giang kinh hãi nhìn tôi và Ngân Linh.
“Ngài định làm cho quan tài ở Bắc Bình đắt hàng sao?”
Lão giả khẽ vỗ vào tay vịn xe lăn:
“Cậu hiểu sai rồi. Lần này chỉ cần làm rõ hai chuyện. Thứ nhất, đội khảo cổ Âm Khư rốt cuộc gặp chuyện gì. Thứ hai, tìm được lối vào thật sự của Âm Khư. Nhớ kỹ, sau khi tìm được lối vào phải lập tức quay về, tuyệt đối không được xuống mộ.”
“Nhưng mà…” Lão Giang còn định nói gì đó.
Lão giả bình thản đáp: “Cậu nên biết kỷ luật của Kỳ Lân.”
Không hiểu sao, rõ ràng ông ta mỉm cười, nhưng khí lạnh toát ra lại nặng nề như núi Thái Sơn đè xuống.
Lão Giang lập tức rùng mình, cùng Hạ Lan Tuyết đứng bật dậy, nghiêm trang hô lớn: “Chúng tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”
Mỗi một lời hứa họ đều nói ra dõng dạc, vang vọng khắp phòng.
Ngay sau đó, lão Giang lại kéo tôi đứng lên, bắt tôi và Ngân Linh cũng phải làm cam kết.
Cuộc họp kết thúc, mọi người cùng tiễn vị lão giả kia rời đi. Trong mắt ai nấy đều lộ ra sự kính trọng khác thường. Ngay cả mấy tên Hắc Đao Kỳ Lân cũng phải đợi cho đến khi bóng lưng ông ta hoàn toàn khuất hẳn mới dám mở miệng.
“Không ngờ đã mười năm trôi qua, Âm Khư vẫn lại xảy ra chuyện…” Người đeo kính râm kia thở dài.
Lão Giang lạnh giọng đáp: “Tiểu Thẩm, nơi hung hiểm như vậy sao cậu không đi, lại bắt thầy trò chúng tôi đi chịu c.h.ế.t?”
Người họ Thẩm ấy trông trẻ hơn lão Giang khá nhiều, tóc dài buộc sau đầu, thoạt nhìn như một gã lãng tử bất cần đời. Nhưng vết sẹo ẩn dưới cặp kính râm lại khiến người ta nhận ra anh ta từng trải qua vô số lần sinh tử.
Tiểu Thẩm đẩy nhẹ kính, nói: “Người khác không biết ông chấp niệm với nơi đó ra sao, nhưng lão đại còn lạ gì? Cho dù tôi không nói, ông cũng là lựa chọn đầu tiên trong lòng lão đại.”
“Lão đại?” Nghe thấy cách gọi này, tôi hơi ngơ ngác.
“Ra là cậu nhóc này lần đầu gặp lãnh tụ của Kỳ Lân à?”
Tên Hắc Đao họ Thân kia quay sang nhìn tôi đầy hứng thú: “Nghe nói cậu tên Lý Kinh Lam, là người duy nhất sống sót sau cuộc khảo nghiệm ở mộ số 1102. Không chỉ giải quyết được huyết sát ở thôn Túy Thủy, còn giúp trấn Sấm vượt qua khủng hoảng. Chỉ tiếc là…”
“Tiếc gì?” Tôi tò mò hỏi.
“Tiếc là cậu mệnh không tốt, lại gặp phải một ông thầy khắc đệ tử. Cậu có biết bao năm nay ông ta c.h.ế.t bao nhiêu học trò rồi không?” Tiểu Thẩm cố tình giơ tay ra đếm: “Một, hai, ba, bốn… năm, sáu, bảy, tám.”
Lời vừa dứt, lão Giang tức đến nỗi gân xanh nổi đầy thái dương, bàn tay lập tức đặt lên chuôi đao bên hông, lạnh giọng quát: “Thẩm Tiểu Vũ, có muốn ra ngoài tỷ thí không?”
Thẩm Tiểu Vũ lại ngồi đó cười ha hả: “Kinh Lam, thấy chưa? Sư phụ cậu tính tình nóng nảy, có sức mà chẳng có mưu. Hay là đi theo tôi còn hơn.”
Dao của lão Giang đã rút ra, nhưng đối phương nhanh như chớp, chớp mắt đã chạy khỏi phòng họp.
Lão Giang giận đến mức liên tục quay sang chất vấn tôi: “Ta giống người nóng nảy sao? Ta giống kẻ có sức mà không có mưu sao?”
Cảnh tượng ấy khiến Hạ Lan Tuyết và những người khác chỉ biết lắc đầu, rồi lần lượt rời khỏi phòng.
Tôi thì không định dỗ dành ông, chỉ thẳng thắn nói: “Sư phụ không phải kẻ có sức mà không có mưu. Nếu không, sao chuyện gì cũng chỉ nói với tôi một nửa?”
“Ý cậu là gì?” lão Giang cau mày.
“Sư phụ đã từng đến Âm Khư chưa? Còn giọng nam ở cuối đoạn ghi âm kia rốt cuộc là ai?” Tôi quyết định hỏi cho ra lẽ.
Sắc mặt lão Giang bỗng trở nên khác thường. Ông lặng lẽ nhìn tôi vài giây rồi nói: “Về phòng rồi hãy nói.”
Vừa về đến phòng ngủ của tôi, lão Giang đã vội vàng châm một điếu thuốc. Tôi cứ nghĩ ông hút xong thì sẽ nói, nào ngờ ông lại châm tiếp điếu thứ hai, khiến tôi sốt ruột đến mức đi vòng vòng trong phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mãi đến khi lão Giang rít gần hết nửa bao thuốc, tâm trạng mới dần ổn định. Ông chậm rãi lấy ví ra, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh đen trắng kẹp bên trong, mắt đỏ hoe.
“Mười năm trước, ta quả thực đã đến Âm Khư. Khi đó mộ cổ Giáp hiệu được khai quật, mấy thành viên đội khảo cổ bị khí độc tấn công, toàn thân đen sạm, c.h.ế.t t.h.ả.m vô cùng. Chúng ta ba người được lệnh khẩn cấp xuống mộ mang về quốc bảo trong đó.”
“Nhưng chúng ta lại trúng bẫy. Cơ quan trong mộ vượt xa tưởng tượng, dù may mắn sống sót nhưng vĩnh viễn mất đi một người đồng đội, tổ chức cũng mất một Hắc Đao Kỳ Lân tinh nhuệ.”
“Sau này mới biết, ngôi mộ đó chỉ là bẫy ngoài của Âm Khư, còn bên trong đáng sợ gấp trăm lần. Nhờ chúng ta kịp thời khuyên ngăn, đội khảo cổ mới toàn bộ rút lui, Âm Khư từ đó cũng bị phong ấn vĩnh viễn.”
“Nhìn đi, đây chính là ngũ đệ, sư thúc đã hy sinh của cậu.” Lão Giang chỉ vào bức ảnh.
Tôi nhìn kỹ: trong ảnh, lão Giang và Hạ Lan Tuyết chỉ tầm ngoài ba mươi, ở giữa là một người đàn ông nở nụ cười rạng rỡ, một tay khoác vai lão Giang, một tay khoác vai Hạ Lan Tuyết. Ánh mắt ông trong sáng, tràn đầy sức sống.
“Chúng ta từng cùng nhau xông pha cổ mộ, từng cùng chiến đấu với xác sống. Thân thiết còn hơn ruột thịt. Thế mà, người nói mất là mất.”
Khói t.h.u.ố.c tản mờ trên ô cửa sổ, chậm rãi gợi ra nỗi nhớ trong lòng lão Giang.
Ông nói, lúc đó chỉ cần ông đưa tay ra thêm chút nữa, có lẽ đã cứu được ngũ đệ. Nhưng chỉ vì thiếu một chút ấy, ông tận mắt thấy người kia bị cơ quan trong mộ nuốt chửng, ngay cả một mảnh xương cũng chẳng còn.
“Ta chính mắt thấy ngũ đệ rơi xuống, mười năm rồi… không ngờ lại có ngày nghe thấy giọng nó một lần nữa.”
Tôi kinh hãi nhìn lão Giang: “Gì cơ? Giọng nam trong đoạn ghi âm là của ngũ thúc?”
Lão Giang gật đầu: “Không sai, chính là ngũ đệ. Cùng vào sinh ra tử bao nhiêu năm, giọng nó thành tro ta cũng nhận ra.”
“Chẳng lẽ ông ấy chưa c.h.ế.t?”
Tôi nhớ lại giọng nói quái dị trong máy ghi âm: “Tao biết năm đó bọn mày đã làm gì.”
Giọng nói ấy không hề có niềm vui hội ngộ, mà tràn đầy oán hận. Chẳng lẽ năm xưa còn có bí mật nào khác? Liệu ngũ thúc thật sự c.h.ế.t bởi cơ quan, hay còn ẩn tình khác?
Lão Giang không trả lời. Đôi mắt ông đỏ ngầu, liên tục rít thuốc, cho đến khi chỉ còn một điếu cuối cùng mới khàn giọng nói:
“Thẩm Tiểu Vũ nói không sai, ta đối với Âm Khư có chấp niệm. Cho dù lão đại không hạ lệnh, ta cũng sẽ lén đi. Ngũ đệ rốt cuộc c.h.ế.t hay chưa? Vì sao giọng nó lại xuất hiện trong đoạn ghi âm? Ta nhất định phải tìm được đáp án, cho dù có tan xương nát thịt.”
“Đó là tâm kết của ta, cũng là tâm kết của tứ muội.” Lão Giang dập điếu thuốc, quay sang tôi: “Mau thu dọn đồ đạc, ta đi lấy giấy thông hành. Sáng mai lên đường!”
Thì ra, để cởi bỏ khúc mắc trong lòng bọn họ, lại phải bắt tôi đem cả cái mạng ra treo lủng lẳng nơi lưỡi dao…
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Quả thật, Thẩm Tiểu Vũ nói chẳng sai, lão Giang chính là “kẻ diệt đồ đệ” số một.
Đợi lão Giang đi khỏi, tôi đang định chuẩn bị thức ăn cho Đại Hổ thì ông lại bất ngờ quay lại:
“À đúng rồi, lần này đừng mang con mèo theo.”
“Tại sao?”
Lão Giang chỉ ném cho tôi một câu lạnh tanh: “Cậu muốn đi thu xác cho Đại Hổ à? Không muốn thì đừng mang.”
Lúc đó tôi còn chưa hiểu ý ông là gì, mãi cho đến sau này, khi tận mắt thấy thứ trong chiếc giỏ tre trên lưng Ngân Linh, tôi mới hiểu hết.
Nhưng nếu tôi đi, con mèo nhất định phải nhờ ai đó trông giúp.
Tối hôm đó, lúc tôi ra ngoài tìm người thì vô tình gặp Thẩm Tiểu Vũ. Đại Hổ lần này lại không còn sợ người lạ, “vèo” một cái đã chui tọt vào lòng hắn.
Nếu không phải nó trước giờ đối với tôi coi như trung thành, có lẽ tôi đã nghi nó chính là “gián điệp” do Thẩm Tiểu Vũ cài bên cạnh.
Thấy Đại Hổ có vẻ thích hắn, tôi định nhờ hắn trông giúp. Ai ngờ Thẩm Tiểu Vũ bỗng hỏi: “Chuyện đổi sư phụ ấy, cậu nghĩ sao rồi?”
“Thôi, con mèo để tôi tự bế về vậy.” Tôi khéo léo từ chối.
Thẩm Tiểu Vũ bật cười ha hả, nhưng nụ cười chưa kịp tắt thì đông cứng lại, ôm mèo lủi mất.
Tôi quay đầu lại mới thấy lão Giang đang xách đao đi tới. Thẩm Tiểu Vũ chắc nghe tiếng rút đao nên mới chạy nhanh như thế!