Khai Phá Cổ Mộ

Chương 24: Long cốt.



Thẩm Tiểu Vũ chạy nhanh đến mức tôi thật sự nghi ngờ, không biết cái danh “Hắc Đao Kỳ Lân” của hắn có phải nhờ bản lĩnh bỏ trốn mà được phong cho không nữa.

 

Đúng lúc tôi cũng định chuồn thì sau gáy lại bị lão Giang túm chặt, vẫn là hai câu quen thuộc:



“Lý Kinh Lam, cậu có thật sự nghĩ tôi nóng nảy lại khắc c.h.ế.t đồ đệ không?”

 

“Không… không có, bọn tôi chỉ tình cờ gặp nhau thôi.” Nhìn lưỡi đao đen sắp kề lên cổ mình, tôi vội vàng giải thích.

 

Lão Giang hừ một tiếng: “Tôi còn thấy cậu đem Đại Hổ giao cho hắn trông rồi.”

 

Cái giọng điệu kia y hệt như một cô vợ nhỏ ghen tuông. Tôi biết cãi cũng vô ích, đành đ.á.n.h trống lảng:



“Sư phụ à, mai chúng ta rời khỏi Bắc Bình rồi, nếu không đi ăn Đông Lai Thuận một bữa thì sau này e chẳng còn cơ hội ăn lẩu dê chính gốc nữa đâu.”

 

Vừa nghe nhắc đến lẩu dê, nước dãi của lão Giang suýt chảy ra, đao lập tức thu về: “Còn chờ gì nữa, đi thôi!”

 

Thịt dê chấm vừng với hoa hẹ, cái hương vị đó đúng là tuyệt diệu!

 

Ăn liền năm đĩa thịt, lão Giang hoàn toàn quên mất chuyện Thẩm Tiểu Vũ, cả hai chúng tôi chỉ nghĩ phải tranh thủ bồi thêm chút mỡ, kẻo sau này đói rã người.

 

Sáng sớm hôm sau, chúng tôi hội họp với thầy trò Hạ Lan Tuyết rồi cùng nhau lên đường.

 

Điều khiến tôi thấy kỳ lạ là Ngân Linh lại vác theo cái sọt tre cao hơn cả người. Lần này chúng tôi đi xa, bình thường mang theo đã thấy vướng, thế mà cô ta vẫn ôm khư khư, đúng là chẳng hiểu nổi.

 

Thấy tôi nhìn chằm chằm, Ngân Linh bặm môi, giơ tay  móc chiếc vòng tay như cảnh cáo:



“Còn nhìn nữa là tôi móc mắt anh đấy!!!”

 

Cái bộ dạng kia hệt như tôi là tên dê xồm không bằng.

 

“Tôi có nhìn mặt cô đâu, tự luyến vừa thôi. Người cao mét rưỡi mà vác cái sọt to thế, bảo sao không lớn nổi.” Tôi lẩm bẩm.

 

Vừa dứt lời thì miệng đã bị lão Giang bịt lại:



“Tiểu tử, nửa năm nay tôi chưa tính đổi đồ đệ đâu, cậu biết giữ mạng thì bớt nói đi.”

 

Tôi ngẩn ra, nhìn ông, lão Giang hạ giọng: “Cái sọt đó chính là mạng sống của Ngân Linh. Nếu muốn sống lâu thì tránh xa nó một chút.”

 

“T rong đó có gì ghê gớm vậy?” tôi hỏi.

 

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Ngay lúc ấy, Hạ Lan Tuyết liếc về phía tôi, ánh mắt lạnh như băng. Lão Giang nuốt nước bọt, đáp nhỏ:



“Cái này cậu đừng hỏi, ngay cả tôi cũng phải dè chừng. Tốt nhất là kìm cái tính tò mò lại.”

 

Ông đã nói đến mức đó, tôi chỉ đành ngoảnh đi, nhưng Ngân Linh lại cố tình quay đầu lại, cười nhếch mép như thể thắng được tôi.

 

Có gì ghê gớm chứ, cô ta còn nói trong đó toàn là “bạn nhỏ” của cô ta. Tôi cũng có Đại Hổ cơ mà, lúc trước nó còn dám nhe nanh với cả huyết sát.

 

Nghĩ vậy, tôi hất cằm, hiên ngang đi trước lão Giang.

 

Nhờ có giấy thông hành bí mật, dọc đường chẳng gặp chút trở ngại, đến tối hôm sau đã tới được An Dương, Hà Nam.

 

Không ngờ mũi Ngân Linh còn thính hơn cả chó, cô ta dẫn cả nhóm tới một quán thịt bò trong ngôi chùa cũ. Quán đông nghẹt người, không còn chỗ trống.

 

Chúng tôi đành vào khách điếm bên cạnh thuê phòng trước.

 

“Ông chủ, hai phòng.”

 

Ông chủ quán nhìn cả bọn bằng ánh mắt mập mờ, cười cười: “Được rồi!” Ai ngờ hắn lại tự ý sắp xếp, tưởng lão Giang và Hạ Lan Tuyết là một đôi, còn tôi với Ngân Linh là một đôi, phân phòng “vợ chồng” cho chúng tôi.

 

Mắt lão Giang cười híp lại, nhưng khóe mắt vẫn len lén nhìn sang Hạ Lan Tuyết đầy sợ hãi.

 

Ngân Linh thì lập tức quát to: “Lý Kinh Lam, đồ lưu manh, anh dám chiếm tiện nghi tôi à!”

 

“Tôi chiếm cô? Rõ ràng cô mới chiếm tôi thì có!”

 

Hai đứa chúng tôi cãi nhau ầm ĩ. Trái lại, Hạ Lan Tuyết rất dứt khoát, chỉ nghe “soạt” một tiếng, thanh kiếm Nghiệp Hỏa  đã kề ngay cổ họng ông chủ.

 

“Thì ra hai vị không phải vợ chồng… tôi hiểu, tôi hiểu rồi…”

 

Ông chủ vội vàng đổi phòng, mồ hôi rơi lấm tấm, chắc đây là lần hắn kề cận cái c.h.ế.t nhất trong đời.

 

Từ hai phòng “phòng đôi” biến thành hai phòng “thương khách ”, ông run run trao chìa khóa, miệng không ngừng xin lỗi.

 

Hạ Lan Tuyết khẽ gật đầu với Ngân Linh, cô ta hí hửng nhận lấy rồi lon ton theo sau như một con thỏ con, chỉ thiếu cái chày giã t.h.u.ố.c nữa là đủ bộ.

 

Khác hẳn sự lạnh lùng của hai thầy trò họ, lão Giang thì nhiệt tình, vừa cầm chìa khóa vừa nói chuyện rôm rả với ông chủ:



“Ông biết không, chút nữa thôi là ông đã giúp tôi toại nguyện cả đời này chẳng dám mơ tới đấy!”

 

Nhìn dáng vẻ lão Giang cười đến mức khom cả lưng, tôi thật sự không nỡ thúc giục ông đi.

 

Phòng của chúng tôi ở tầng hai, từ cửa sổ nhìn sang đã có thể thấy tình hình xếp hàng ở quán bò kho lớn bên cạnh. Vừa phát hiện hàng người đột ngột ngắn đi, tôi lập tức kéo lão Giang chạy “thình thịch” xuống lầu.

 

Không ngờ, Ngân Linh đã cùng Hạ Lan Tuyết chiếm trước một bàn.

 

Xem ra những chỗ khác đều không còn chỗ trống, lão Giang dứt khoát kéo tôi qua đó, cười híp mắt:



“Ngồi chung nhé, ngồi chung nhé.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ngân Linh hất cằm, hừ một tiếng đầy khinh bỉ. Ngược lại, Hạ Lan Tuyết lại ra hiệu không sao, còn nhỏ giọng quát Ngân Linh, bảo cô bớt cái tính kiêu ngạo đi, nếu không sớm muộn gì cũng chịu thiệt.

 

Lão Giang cười ha hả:



“Không sao đâu, Linh Nhi đáng yêu thế này, ai mà chẳng muốn chiều chứ.”

 

Nói rồi ông vẫy tay gọi thêm mấy đĩa thịt bò vàng An Dương, bảo Ngân Linh cứ thoải mái ăn, muốn ăn bao nhiêu thì ăn, coi như chú Giang mời.

 

Mà rõ ràng Ngân Linh vốn chẳng biết hai chữ “khách sáo” viết thế nào. Vừa xác nhận là lão Giang trả tiền, cô liền gọi thêm một bàn gà hầm, canh dê, bún lạnh… tóm lại, trên thực đơn có gì thì cô gọi hết.

 

Còn Hạ Lan Tuyết thì chỉ kêu một bát mì chay.

 

Tôi nhìn Ngân Linh mà thầm nghĩ: gọi nhiều thế ăn nổi không? Nhưng mà dù sao lão Giang cũng trả tiền, không phải chuyện tôi phải lo.

 

Rất nhanh, tiểu nhị bắt đầu bưng đồ ăn lên.

 

Mùi bò kho đặc trưng vừa tỏa ra, nước miếng tôi suýt chảy ra. Thịt bò mềm, ngấm vị, thơm mùi hầm nhè nhẹ; gà hầm nhừ đến nỗi xương cũng nhai được; bún lạnh thì ngập dầu ớt và hành, ăn một miếng cả miệng toàn nước sốt; cuối cùng thêm một bát canh dê nóng hổi, ninh từ xương to trắng ngần như sữa, uống một ngụm là dư vị lan tỏa mãi, chẳng trách thực đơn lại ghi câu: “Giải thèm không gì bằng canh dê, có thịt rồng cũng không đổi.”

 

Một bữa no nê, tôi ăn đến căng tròn bụng, lão Giang thì thảnh thơi xỉa răng, khoái chí ợ một cái rõ to.

 

Hạ Lan Tuyết chỉ ngồi yên nhâm nhi tách trà Long Tĩnh, mắt khép hờ như đang tĩnh tâm.

 

Còn Ngân Linh… từ đầu tới giờ cô chẳng dừng đũa phút nào. Vấn đề là, thân hình nhỏ bé thế mà sức ăn còn nhiều hơn cả tôi với lão Giang cộng lại, tính thịt theo ký mà ăn!

 

Ăn mãi, ăn mãi… đến mức cả quán chỉ còn lại bàn chúng tôi, khách sau đến cũng đã ăn xong về hết, chỉ có Ngân Linh vẫn tiếp tục.

 

Tôi không nhịn được nghĩ: chẳng lẽ con bé này mấy ngày rồi chưa được ăn cơm?

 

Lão Giang nhìn đến ngây người, tôi thầm lo: không biết ông mang đủ tiền ra đường không, có đủ để trả cho mấy ngày ăn uống của con nhóc này không.

 

Đúng lúc đó, ở quầy vang lên tiếng cãi vã.

 

“Ông chủ, xin ông rộng lòng, ứng trước cho tôi vài ngày tiền công đi mà.”

 

Một tiểu nhị đang quỳ dưới đất, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n ông chủ mà van xin. Ông chủ quát lớn:



“Tiền công đã ứng tận tháng sau rồi, mỗi ngày làm thì chẳng được bao nhiêu. Tôi cảm giác mình không phải làm ăn mà đi làm từ thiện đấy!”

 

“Nhưng bệnh của mẹ tôi thật sự nặng lắm, tôi gom mãi vẫn thiếu tiền thuốc, ông làm ơn thương tình đi…”

 

Tiểu nhị khóc nấc lên, nhưng lại bị ông chủ gạt mạnh ra:



“Đấy là mẹ mày, chứ đâu phải mẹ tao. Tao giúp đến vậy là hết sức rồi, chẳng lẽ muốn tao nuôi cả nhà mày chắc? Tao còn mẹ già vợ con phải lo nữa cơ!”

 

Ông chủ định bỏ đi, nhưng bị tiểu nhị ôm chặt không buông, tức mình ông đá cậu ta ngã xuống đất.

 

Lúc ngã, mấy thứ cậu ta ôm trong n.g.ự.c rơi vãi khắp nơi. Lão Giang thấy vậy liền bước tới, nói:



“Chàng trai, cậu còn nợ ông chủ bao nhiêu? Tôi trả giúp cho.”

 

Ông vừa an ủi vừa giúp nhặt đồ, bỗng sững người, trong mắt lóe lên một tia sáng khác thường.

 

Tôi nhận thấy có gì không ổn, vội lại gần nhìn. Rơi vãi đầy đất là đơn t.h.u.ố.c của mẹ cậu ta, còn trong tay lão Giang thì đang cầm mấy miếng “long cốt”.

 

Long cốt tôi cũng biết, chính là hóa thạch mai rùa, trong Bản Thảo Cương Mục ghi lại có tác dụng an thần, chữa hồi hộp, tiêu chảy lâu ngày, còn có thể kéo dài sự sống khi trọng bệnh.

 

Nhưng cái thứ tưởng chừng đơn giản như mai rùa, sao lại khiến lão Giang chú ý đến vậy?

 

“Đại ca, ân nhân của tôi!” Tiểu nhị nắm c.h.ặ.t t.a.y lão Giang, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

 

Lão Giang hỏi thẳng số tiền còn thiếu, rồi định giúp trả luôn. Tiểu nhị giơ tay chỉ số, lão Giang lập tức móc ví. Ai ngờ vừa lấy ra đã la lên:



“Tứ muội!”

 

Quả nhiên Hạ Lan Tuyết như đã đoán trước, cầm theo một xấp bạc trắng đi tới, trách lão Giang một câu: “Ông thì mãi cái tính này, chẳng bao giờ sửa được.”

 

Lão Giang chỉ cười hề hề: “Tứ muội hiểu ta mà, hiểu ta mà.”

 

Hạ Lan Tuyết tiện tay trả luôn tiền bữa tối của chúng tôi.

 

Trước khi tiểu nhị rời đi, lão Giang hỏi xin toàn bộ số long cốt trong gói thuốc. mTiểu nhị vui vẻ đồng ý, bảo đây chỉ là t.h.u.ố.c tiệm kê cho mẹ cậu, mua lại cũng được.

 

“Ồ? Tiệm nào vậy?”

 

“Tiệm t.h.u.ố.c bắc Lương Y Đường, đi thẳng rồi rẽ phải là tới.”

 

“Được!” Lão Giang cười đầy ẩn ý.

 

Chuyện này xong, Ngân Linh cuối cùng cũng ăn no, vui vẻ khoác cái sọt to, gọi với sang Hạ Lan Tuyết: “ Sư Phụ ơi, con ăn xong rồi.”

 

“Vậy thì đi thôi.”

 

Hạ Lan Tuyết nghiêng người khẽ gật.

 

Ngân Linh nhảy nhót chạy về phía chúng tôi, dưới ánh đèn vàng, chiếc áo xanh biếc tung bay, nụ cười trên mặt trong sáng hồn nhiên, hệt như một đứa trẻ mãi không chịu lớn.

 

Nghe theo gió đêm truyền tới tiếng leng keng khẽ vang của chuông bạc, khóe môi tôi bất giác cũng cong lên.