Tôi nhịn không được chen vào:
“Đội khảo cổ Âm Khư chẳng phải đã cầu cứu khẩn cấp sao? Mình ở cái thị trấn nhỏ này dây dưa mãi có ổn không?”
Lão Giang liếc tôi một cái:
“Cậu biết cái gì. Đội khảo cổ mất liên lạc từ lâu rồi, đi sớm đi muộn cũng không khác nhau mấy. Nhưng nếu lần này lần theo được manh mối, có thể tìm ra luôn cửa vào là tin tốt. Nghe rõ đây, trong nghề này, mọi manh mối từ trên trời rơi xuống đều là lộc trời, không được phép bỏ qua!”
Hồi đó tôi còn tưởng ông lấy giọng tiền bối ra dạy đời, nên nghe mà chẳng để tâm lắm. Về sau trải qua nhiều chuyện, tôi mới hiểu ông nói không sai.
Hẹn sáng mai ghé tiệm t.h.u.ố.c Đông y Lương Y Đường, Ngân Linh liền xua tay đuổi chúng tôi ra khỏi phòng:
“Thối c.h.ế.t đi, hai người tối nay nhất định phải tắm rửa cho sạch sẽ.”
Cô bé vừa bịt cái mũi nhỏ vừa làm bộ đáng yêu. Tôi lỡ nhìn lâu một chút, liền bị cô nàng trừng mắt, rồi quay sang níu áo Hạ Lan Tuyết gọi “sư phụ” với vẻ nũng nịu.
Hạ Lan Tuyết gật đầu, ra hiệu cho chúng tôi mau về phòng.
Quay về, Lão Giang giơ cánh tay mình lên ngửi ngửi như ch.ó đ.á.n.h hơi: “Ừm… đúng là có mùi thật.”
Nói xong ông ta còn xông tới hít hít trên người tôi. Cái tư thế mờ ám đó, tôi thề cả đời không muốn nhớ lại lần thứ hai.
Dưới sự ép buộc của ông ta, tôi và Lão Giang đành phải tắm nước nóng một trận ra trò. Cũng nhờ vậy tôi mới biết, hóa ra Lão Giang cực kỳ ưa sạch sẽ.
Tắm rửa xong, cuối cùng cũng được yên ổn nghỉ ngơi. Trước khi ngủ, tôi còn nghe ông ta lẩm bẩm:
“Rốt cuộc là nghi thức tế lễ gì, mà lại cần nhiều giáp cốt đến vậy…”
Tôi kéo chăn trùm kín đầu, coi như cách âm.
Sáng hôm sau, ăn vội chút điểm tâm ở quán trọ xong, cả nhóm đi thẳng tới tiệm t.h.u.ố.c Đông y Lương Y Đường.
Đúng như lời gã tiểu nhị nói, tiệm ở ngay gần, chỉ đi một lát là thấy biển hiệu thư pháp rồng bay phượng múa.
Chưa bước vào đã ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c nồng nặc.
Sáng sớm khách không đông, chỉ có một ông già chòm râu dê mặc áo dài xám, tay chắp sau lưng, đang giám sát cậu học trò nhỏ giã thuốc.
Tôi và Lão Giang nhìn nhau, rồi ông ta đi thẳng vào, gọi: “Bác sĩ Lương!”
Ông râu dê đẩy gọng kính, đi tới hỏi chúng tôi cần gì.
Lão Giang không vòng vo lấy ra mấy mảnh mai rùa đặt lên quầy, cười híp mắt:
“Chúng tôi không tới khám bệnh. Chỉ muốn hỏi ông chút chuyện. Mấy cái này, rốt cuộc từ đâu mà ra?”
Ông Lương liếc qua, không đáp.
Lão Giang thẳng thừng:
“Nghe nói đây là xương rùa dùng làm thuốc, nhưng sao chỉ chỗ ông mới có loại có chữ khắc trên? Đào từ mộ nào ra à?”
Ông Lương mặt lạnh đi, giọng châm chọc:
“Không có chứng cứ thì đừng nói linh tinh. Tôi thấy ông sắc mặt trắng nhợt, e là thận hư đấy. Thường xuyên mệt mỏi, chóng mặt ù tai, lúc… làm việc đó chắc cũng không ổn nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe đến đây, Lão Giang lập tức nổi khùng. Ngân Linh thì cười ngặt nghẽo, ngay cả Hạ Lan Tuyết cũng cố nhịn nhưng khóe miệng run run.
Lão Giang xách ngược cổ áo ông ta, gầm lên: “Ông nói ai không được, chứ dám nói tôi không được hả?!”
Ông Lương mặt tái mét nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh:
“Tôi chỉ nói theo triệu chứng thôi. Ông thả tôi xuống, tôi bắt mạch cẩn thận cho.”
Bác sĩ Lương lúc này đã đổi cách xưng hô, bắt đầu gọi lão Giang là “ngài”, rõ ràng là sợ rồi.
Lão Giang đỏ bừng cả mặt, cãi lấy cãi để: “Tôi không bị thận hư! Thận tôi khỏe như trâu nhé!”
Tôi suýt bật cười, nhưng sợ ông ấy quay qua đập cho một trận nên đành cố nhịn. Phải đến khi mặt ông Lương đỏ gay, thở khò khè như sắp tắt thở, Hạ Lan Tuyết mới lên tiếng:
“Đủ rồi, đừng làm người ta c.h.ế.t thật.”
Nghe vậy, lão Giang dù bực đến mức run tay vẫn chịu buông. Bác sĩ Lương ngã phịch xuống đất, há miệng hớp không khí như cá mắc cạn, cậu học trò vội chạy đến vỗ lưng cho thầy.
Còn lão Giang thì tủi thân nhìn Hạ Lan Tuyết, giọng ấm ức như dâu mới: “Tôi nói thật mà, tôi khỏe lắm.”
Hạ Lan Tuyết chẳng thèm để ý, chỉ hất cằm ra hiệu: “Lấy đồ ra đi.”
Lão Giang còn chưa hiểu, tôi phải nhắc khéo: “Ra ngoài Kỳ Lân có đưa cho chúng ta cái giấy thông hành đấy.”
Lúc này ông mới “à” lên một tiếng, rút trong n.g.ự.c ra tờ tài liệu có đóng dấu đỏ chót, giơ lên trước mặt bác sĩ Lương:
“Xem cho kỹ đi, biết bọn tôi là ai chưa?”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Bác sĩ Lương đang tính kéo dài thời gian chờ cảnh sát đến, vừa liếc thấy con dấu liền tái mặt, lắp bắp: “Các… các anh…”
Ông ta run rẩy nói mãi không thành câu. Lão Giang hạ giọng, nhưng âm điệu lại sắc như dao:
“Giờ tôi hỏi lại lần nữa đống long cốt này từ đâu ra? Nếu còn giấu, đợi cảnh sát tới là đủ bằng chứng b.ắ.n bỏ tại chỗ đấy.”
Bác sĩ Lương nghe xong lập tức sụp đổ, quỳ xuống khóc ròng:
“Tôi khai! Tôi khai hết! Nhưng tôi thật sự không trộm đâu! Tuần trước có mấy thương nhân lạ mang bao tải xương đến bán ở phố Tây. Họ không biết đó là gì, tôi nhìn ra ngay là long cốt nên mua lại hết, mười đồng bạc thôi!”
Ông ngập ngừng một chút rồi nói thêm:
“À, bọn họ còn bán cả đồ đồng cổ, chắc chắn là hàng từ lăng mộ ra. Tôi đoán họ là dân trộm mộ, nên vừa rồi mới không dám nói.”
Nghe đến đó, mắt lão Giang sáng rực lên, nhưng ông vẫn cố giữ giọng bình tĩnh: “Thế giờ bọn họ ở đâu?”
“Sau khi mặt trời lặn, ra khu chợ phía tây thử xem. Họ hay xuất hiện ở đó, dân quanh đây gọi là ‘chợ quỷ’. Chuyên bán mấy món lạ, hàng không có nguồn gốc rõ ràng.”
Lão Giang gật đầu: “Được.”
Bác sĩ Lương thở phào, tưởng cuối cùng cũng tiễn được mấy vị thần sát này đi. Ai ngờ lão Giang quay lại hỏi tiếp: “Chỗ ông còn bao nhiêu long cốt nữa?”
Bác sĩ Lương giật mình, lắp bắp định từ chối, thì lão Giang cười nửa miệng:
“Ông cũng biết mấy món này là tang vật trộm mộ rồi đấy. Phải tịch thu hết. Nếu không, mùa thu này sân hành hình lại có thêm hai hồn oan.”
Bác sĩ Lương tái mét, gật lia lịa: “Có có có! Còn hai bao lớn nữa! Các ngài chờ chút, tôi đi lấy ngay!”
Nói xong ông kéo cậu học trò chạy biến vào trong.