Khai Phá Cổ Mộ

Chương 25: Vũ Đinh – Vị vua triều Thương .



Sau khi trở về quán trọ, lão Giang ôm chặt những mảnh long cốt trong tay như báu vật. Rồi ông quay sang dặn tôi về phòng lấy vài món đồ.

 

Ba món mà lão Giang bảo tôi lấy lần lượt là một tấm vải nhung đen, một chiếc đèn pin nhỏ và một cái kính lúp.

 

Đến lúc này thì dù có ngốc tôi cũng hiểu: mấy mảnh long cốt kia chắc chắn không đơn giản. Tôi vội vàng chạy “thình thịch thình thịch” lên lầu lục tìm.

 

Sau đó, lão Giang dẫn tôi sang gõ cửa phòng của Hạ Lan Tuyết.

 

“Có ở trong không, Tứ muội? Tôi có phát hiện lớn, tốt nhất là chúng ta cùng xem.” Lão Giang hớn hở.

 

“Vào đi.” Giọng nói lạnh nhạt truyền ra.

 

Chúng tôi đẩy cửa bước vào, ngay lập tức một mùi hương thanh khiết tràn ngập căn phòng, khiến cả thân thể lẫn tinh thần đều thư giãn.

 

Lúc này, Hạ Lan Tuyết đang mặc áo xám đơn giản ngồi ngay ngắn trước bàn. Bàn tay trắng muốt cầm một chiếc ấn chạm khắc tinh xảo, khẽ ấn trong lư hương hình hoa sen.

 

Tôi nhỏ giọng hỏi lão Giang: “Bà ấy đang làm gì vậy?”

 

Lão Giang ghé tai giải thích: “Đây là hương đạo. Trước tiên phải rải lớp tro, sau đó tạo hình, cuối cùng mới đốt hương. Đây là nghệ thuật được truyền mấy trăm năm, nổi tiếng không kém trà đạo. Giờ thì ít ai còn biết, Tứ muội là một trong số ít người chơi được như vậy.”

 

Nghe thế, tôi nhìn Hạ Lan Tuyết đang ngồi giữa làn khói hương, quả thật mang một vẻ đẹp rất khác.

 

Trái ngược với sự tĩnh lặng của bà, bên cạnh, Ngân Linh líu lo không ngừng: “Sư phụ, sao người lại để cái lão kia với thằng nhóc này vào? Họ phiền muốn c.h.ế.t.”

 

Hạ Lan Tuyết trừng mắt: “Linh Nhi, ta để con học hương đạo là để con tu dưỡng tâm tính. Sau này con còn phải lấy chồng, nói năng phải nhỏ nhẹ, đi đứng phải dịu dàng, không thì ai dám cưới?”

 

Ngân Linh bĩu môi: “Vậy sao sư phụ yên tĩnh thế, mà giờ vẫn chưa lấy chồng?”

 

Chưa kịp để Hạ Lan Tuyết đáp, lão Giang đã vội chen vào: “Ta cưới! Chỉ cần Tứ muội cho ta cơ hội, ta chắc chắn…”

 

“Lão Giang, chẳng lẽ ông không cần cái đầu nữa?” Ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Lan Tuyết liếc sang thanh kiếm treo trên tường.

 

Lão Giang lập tức đổi đề tài, giơ long cốt ra: “Nói chính sự, nói chính sự!”

 

Ông đặt đèn dầu gần hơn, cẩn thận trải mấy mảnh mai rùa lên bàn rồi lấy vải nhung lau sạch.

 

Tôi liếc sang thì thấy hương trong lư của Hạ Lan Tuyết đã hoàn thành hình một bông sen sống động. Khi châm lửa, khói thơm bốc lên từ nhụy sen, mùi còn đậm hơn trước, ngọt lành như  nước suối mát.

 

“Đúng là tay nghề cổ nhân không thể coi thường.” Tôi tấm tắc, lão Giang vừa dùng kính lúp nghiên cứu long cốt vừa tiếp lời: “Đừng coi thường mấy nén hương này. Lần trước vào cổ mộ vô danh, nhờ Tứ muội đốt hương mà chúng ta mới tìm được lối ra.”

 

Tôi kinh ngạc: “Thật sự có thể chỉ đường à, không phải nói chơi?”

 

Hạ Lan Tuyết gật nhẹ: “Loại đó gọi là hương nghịch lưu, hay còn gọi là hương người c.h.ế.t. Hương thường cháy bốc thẳng lên, còn nghịch lưu lại cháy hướng xuống như nước chảy. Dân gian xưa dùng loại hương này để thông âm dương, đốt vào ngày thất tuần của người c.h.ế.t, mở lối cho oán khí tan đi, nói ra những tâm nguyện chưa dứt.”

 

Tôi còn chưa kịp hỏi thêm, thì Ngân Linh đã cố tình lắc lắc cái sọt tre khổng lồ trên lưng để gây sự chú ý.

 

Hạ Lan Tuyết khẽ nhíu mày. Con bé thì ỏn ẻn: “Mèo con à, ngươi ghen vì sư phụ dạy ta chứ gì? Đừng giận, bụng ta to lắm, có thể chở cả thuyền cơ.”

 

Tôi không nhịn được phải sửa: “Người ta gọi là ‘bụng quan tể tướng có thể chở thuyền’.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nó hừ một tiếng, rồi lại ôm cánh tay Hạ Lan Tuyết làm nũng: “Sư phụ là đẹp nhất, đẹp nhất thế gian.”

 

Tôi chợt hiểu vì sao Hạ Lan Tuyết không quản nổi cô bé này. Gặp gương mặt non nớt đáng yêu như vậy, ai mà nỡ giận chứ.

 

Lão Giang thì khác, ông quát to: “Lý Kinh Lam! Mau bật đèn pin cho ta!”

 

Giờ trông ông ta chẳng khác nào một học giả, một tay cầm long cốt, một tay cầm kính lúp, trên sống mũi còn gác thêm cái kính gọng vàng.

 

Tôi lẩm bẩm: “Chuyên sai vặt người khác…” nhưng vẫn nghe lời bật đèn soi cho ông.

 

Ông không nói không rằng lần lượt nghiên cứu từng mảnh long cốt. Sau mười mấy mảnh, mồ hôi đã túa ra sau gáy.

 

Hạ Lan Tuyết hỏi: “Có phát hiện gì không?”

 

Chỉ nghe lão Giang bật cười to ba tiếng, rồi đắc ý nói: “Đúng là trời có mắt. Ai ngờ tiện tay giúp tên tiểu nhị kia mà lại phát hiện bí mật lớn thế này! Tứ muội biết không, trên những mảnh long cốt này khắc toàn bộ là chữ giáp cốt – văn tự cổ nhất của Trung Quốc, từ thời Ân Thương!”

 

Ông vốn am hiểu cổ văn đoán chừng bảy tám phần, nên cơ bản có thể hiểu nội dung khắc trên xương.

 

Ngân Linh  còn nhỏ chẳng hiểu gì, cầm một mảnh mai rùa, tròn mắt nói: “Chữ gì chứ, đây chẳng phải cái mai rùa có mấy vết nứt với mấy hình vẽ kỳ quái thôi sao? Đâu giống chữ?”

 

Nói xong, cô bé lại ngước đôi mắt to tròn nhìn lão Giang đầy thắc mắc.

 

Lão Giang giải thích:



“Không sai, văn tự sớm nhất đều được khắc trên mai rùa hoặc xương thú, phần lớn là chữ tượng hình. Ví như, Linh Nhi, con xem chữ này, có giống dáng người lúc đi lại, tay chân đong đưa hay không? Bởi vậy nó chính là chữ ‘tẩu’ – đi. Còn chữ này, có giống lỗ tai không? Vậy nên nó là chữ ‘nhĩ’ – tai.”

 

Vừa nói, lão vừa chỉ từng hình khắc  giảng giải. Thời nhà Ân Thương, điều tôn sùng nhất chẳng gì khác ngoài tế tự. Việc lớn việc nhỏ trong đời sống đều phải quyết định bằng bói toán, thậm chí mỗi ngày đều phải bói, bởi thế mới có một chức quan chuyên biệt, gọi là bốc quan.

 

Bốc quan dùng mai rùa hoặc xương thú để chiêm bốc, khi bói sẽ đem chúng hơ vào lửa đỏ, những vết nứt cháy trên bề mặt gọi là bốc triệu. Vết nứt dài hay ngắn, to hay nhỏ, đều tượng trưng cho điềm lành hay dữ.

 

Còn văn tự khắc trên đó chính là ghi chép của bốc quan sau mỗi lần chiêm tế.

 

Lão Giang chậm rãi nói:



“Lý mà nói, mai rùa dùng để chiêm bốc vốn cực kỳ hiếm có. Mai không thể quá lớn cũng chẳng thể quá nhỏ, không quá dày cũng chẳng quá mỏng,  là vạn dặm khó tìm một. Bởi thế, ngay cả vương tộc mỗi lần bói toán cũng chỉ dùng một phiến mà thôi, vì quá quý giá.

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

Thế nhưng mười mấy phiến mai này lại đều ghi chép về cùng một việc. Nội dung nói rằng Thương Vương Vũ Đinh từng cử hành một nghi thức tế lễ thần bí, mà nghi lễ ấy lại liên quan đến cả vận mệnh quốc gia nhà Thương!”

 

Tôi nhịn không được liền hỏi: “Vậy rốt cuộc là tế lễ gì? Có ghi lại không?”

 

Lão Giang khẽ lắc đầu:



“Chỉ biết rằng xảy ra vào những năm cuối niên hiệu Đinh, khi ấy có một ngôi sao chổi từ trời giáng xuống! Nhưng có thể khẳng định, những chữ khắc trên mai rùa này tuyệt đối gắn liền với Âm Khư. Chúng ta thật sự may mắn, mới đến An Dương ngày đầu tiên đã có thu hoạch lớn như vậy!”

 

Tôi liếc nhìn về phía Ngân Linh . Con bé vốn còn đang gặm ngón tay, nghe mà mơ mơ hồ hồ. Thấy ánh mắt tôi, nó liền trợn tròn đôi mắt trong veo, hung hăng lườm một cái.

 

 

Tôi  vội thu hồi tầm mắt, lại nghe lão Giang quay sang nói với Hạ Lan Tuyết:



“Tứ muội, xem ra ngày mai phải đi một chuyến đến hiệu thuốc  Lương Y Đường rồi…”