Khai Phá Cổ Mộ

Chương 38: Quỷ Kinh Sa



Trời dần dần tối lại. Trong mỗi chiếc lều chỉ còn lại một ngọn đèn dầu vàng vọt.



Chúng tôi ngồi quây quần bên ánh sáng leo lét ấy, mắt to trừng mắt nhỏ, chẳng ai nói câu nào.

 

Tôi khẽ gọi một tiếng:



“Sư phụ, nói tôi nghe đi — rốt cuộc phải làm sao mới tìm được lối vào của Âm

 Khư?”



Chẳng phải trong lòng người đã có kế hoạch sẵn rồi sao?”

 

Lão Giang lập tức trừng mắt, giọng lạnh tanh: “Bây giờ là giờ nghỉ ngơi. Cậu mà còn lắm mồm, ta lấy chỉ khâu cái miệng lại bây giờ.”

 

Ngân Linh  “phì” cười thành tiếng.



Kết quả là, lão Giang không những không mắng, mà còn khen cô ta “dễ thương”. Tôi nghẹn một bụng tức — nếu không phải biết chắc đ.á.n.h không lại, có lẽ tôi đã dạy cho lão già đó thế nào là công bằng rồi.

 

Lâm Kiến Nghiệp thấy thế liền vỗ vai tôi, khẽ an ủi:



“Sư phụ cậu là người ngoài cứng trong mềm, nói năng khó nghe thôi. Thật ra ông ấy sợ cậu lỡ làm kinh động đến thứ gì bên ngoài… sẽ xảy ra chuyện không hay.”

 

Tôi khẽ hỏi lại: “Thứ bên ngoài… là gì?”

 

Nói rồi, tôi vén nhẹ mép lều nhìn ra ngoài  chỉ thấy một vùng hoang vu trống rỗng, chẳng có gì cả.

 

Lâm Kiến Nghiệp lại bảo tôi nhắm mắt nghe. Tôi tập trung lắng tai thật lâu, ngoài tiếng gió đêm thổi cát bay lạo xạo, ngay cả tiếng côn trùng cũng không có.

 

Ông ta gật đầu, thấp giọng nói: “Đúng rồi, chính là tiếng cát đó.”

 

“Hửm?”



Tôi vẫn chưa hiểu, Lâm Kiến Nghiệp bèn giải thích: “Thật ra ở Âm Khư có một bài đồng d.a.o cổ truyền lại từ rất xa xưa —



‘Nhật sa sa, nguyệt sa sa, thâm dạ mạc chàng quỷ kinh sa!’

 

Nghĩa là: Ngày cát bay, đêm cát bay, nửa đêm chớ chạm Quỷ Kinh Sa.

 

Nửa đầu thì dễ hiểu thôi — đất ở Âm Khư toàn là cát, gió nổi lên một cái là cát vàng mù trời, đến mặt trời mặt trăng cũng bị che khuất. Nhưng nửa sau mới là phần đáng sợ nhất.”

 

Tôi lập tức hỏi: “Vậy cái gọi là Quỷ Kinh Sa là gì?”

 

Lâm Kiến Nghiệp cười nhẹ:



“Thật ra, cho đến giờ, ngay cả những chuyên gia khảo cổ như chúng tôi, đã làm việc ở Âm Khư hơn chục năm, vẫn chẳng ai biết rốt cuộc Quỷ Kinh Sa là thứ gì.

Chỉ biết đó là hiện tượng rất tà môn. Nó chỉ xuất hiện trong khoảng từ mười một đến mười hai giờ đêm. Nếu con người vô tình chạm phải, có thể bị ‘xung dương khí’, hôm sau liền đổ bệnh nặng. Nặng hơn nữa… ba hồn bảy vía sẽ bị hút đi mất mấy phần.”

 

Tôi cau mày: “Vậy rốt cuộc nó là hiện tượng gì?”

 

Lúc này, nữ chuyên gia khảo cổ có vẻ ngoài quyến rũ – Cầu Tú Tú  mỉm cười thần bí: “Nếu cậu may mắn… tối nay có khi sẽ được thấy đấy.”

 

Lão Giang chen vào: “May mắn cái đầu! Gặp được nó thì xui tận mạng mới đúng!”

 

Cầu Tú Tú không giận, còn bật cười phụ họa:



“Cũng phải. Ban đêm mà gặp Quỷ Kinh Sa, thì đúng là đen đủi thật rồi.”

 

Nói rồi, cô kể một câu chuyện có thật mà chính cô từng điều tra được. Ba năm trước, có một nhóm trộm mộ không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà mò đến Âm Khư thăm dò.



Để tránh bị đội khảo cổ phát hiện, bọn họ chỉ dám đào vào ban đêm. Kết quả, đêm đó họ gặp phải Quỷ Kinh Sa.



Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Sáng hôm sau, cả bọn hơn hai chục người đều biến thành xác không đầu. Hiện trường t.h.ả.m khốc đến mức không ai dám nhìn.

 

Khi đồng bọn của họ đến tìm, mùi m.á.u tanh vẫn còn nồng nặc, khiến ai nấy sợ đến hồn phi phách tán. Không ai dám đi tìm đầu người nữa, chỉ kéo vội t.h.i t.h.ể về.

 

Tên phó đầu lĩnh từng trải liền khẳng định: bọn họ đã chạm phải Quỷ Kinh Sa. Cũng có người nói là quả báo của kẻ trộm mộ — c.h.ế.t không toàn thây là đáng đời.

 

Sau vụ đó, cả nhóm nhanh chóng tan rã.



Một số người sợ quá bèn lên chùa ăn chay niệm Phật, chuộc tội. Còn vài kẻ có bản lĩnh thì tìm cách “đầu hàng” đội khảo cổ, mong được làm việc cho Nhà nước để đổi vận.

 

Tôi nuốt nước bọt, da gà nổi khắp người: “Nghe đáng sợ vậy thật sao?”

 

Cầu Tú Tú gật đầu: “Thật đấy. Có mấy người hiện vẫn đang làm ở Viện Khảo cổ.

Lần trước tôi còn gặp một người trong số họ  khuôn mặt dữ dằn, nhưng chỉ cần nhắc đến Quỷ Kinh Sa là biến sắc ngay.



Ông ta dặn đi dặn lại: nếu gặp Quỷ Kinh Sa, phải nằm yên trong lều, giả c.h.ế.t, không nói, không động, thậm chí không được… đ.á.n.h rắm.”

 

Tôi rùng mình, khẽ hỏi: “Nếu lỡ bước ra ngoài thì sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lão Giang liền cười hô hố: “Thì ta lại có dịp đổi một đệ tử mới!”

 

Tôi lập tức sầm mặt — cái ông già này, hóa ra còn mong tôi c.h.ế.t sớm để đổi người khác à?



Tôi vừa định bật dậy hỏi cho ra lẽ thì bị Lâm Kiến Nghiệp đè chặt xuống. Ông ta bịt miệng tôi, khẽ “suỵt” một tiếng.

 

Ngay lúc ấy  bên ngoài vang lên tiếng gió rít rợn người. Gió thổi qua như có vô số nữ quỷ đang than khóc, giọng cao vút, réo rắt trong đêm tối, khiến người nghe lạnh sống lưng.

 

Đó… chính là Quỷ Kinh Sa sao?

 

Từng hạt cát bị gió cuốn lên, nện vào lều phập phập phập, nghe như có ai đang gõ nhịp đều đặn.

 

Rồi, từ nơi hoang vu trống trải ấy, bỗng vang lên tiếng bước chân. Không sai — là một hàng dài bước chân đồng bộ!



Tí tách… tí tách… — nhịp đi đều đặn, dồn dập như hàng vạn binh lính đang hành quân, đạp thẳng lên lồng n.g.ự.c tôi.

 

Tim tôi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi quay đầu nhìn lại, tất cả trong lều đều nín thở.



Lão Giang và Hạ Lan Tuyết đã đứng chắn phía trước: một người đặt tay lên chuôi đao đen, người kia rút trường kiếm ra, căng thẳng cực độ.

 

Lão Giang liếc sang tôi, khẽ lắc đầu  ý là đừng nói, đừng động.

 

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Rồi… trên vách lều xuất hiện những cái bóng đen dài ngoằng.



Từng hàng, từng hàng  đều tăm tắp, thẳng tắp tiến về phía trước dưới ánh trăng.

 

Cảnh tượng đó… khiến tôi lạnh toát sống lưng. Từ hình dáng bóng đổ có thể thấy  có người đội giáp, cầm giáo dài…



Nhưng kỳ lạ là  không cái nào có đầu. Chẳng lẽ… là quỷ binh sao?

 

Trong đầu tôi vụt lóe lên bốn chữ  Âm binh quá cảnh. Nhưng rồi lại thấy sai — âm binh sao có thể có bóng được?

 

Trong lúc tôi còn hoang mang, Lâm Kiến Nghiệp đã thả tay ra, nhìn tôi áy náy cười.

 

Tôi lại không kìm được, rạp người xuống sát đất, qua khe lều mà nhìn ra ngoài. Sợ thì sợ, nhưng trong lòng tôi lại trào dâng một thứ hưng phấn kỳ dị.

 

Tôi cảm thấy trán mình nóng ran, đầu óc choáng váng, rồi cảnh trước mắt dần mờ đi, hóa thành một bức tranh huyễn tượng cổ xưa.

 

Tôi thấy một nữ tướng quân hiên ngang đứng trên đồi cát, đang cúi nhìn đại quân phía dưới.

 

Binh sĩ khoác áo giáp đồng, hàng xe chiến nối đuôi chỉnh tề  tuy thô sơ, nhưng đó chính là đội quân hùng mạnh nhất của thời đại ấy.



Mà khí thế tỏa ra từ nữ tướng quân kia, mạnh đến mức khiến cả vạn quân phải cúi đầu thần phục.

 

Trong đầu tôi bỗng vang lên những dòng huyết văn đỏ rực:

 

“Ngô vương Vũ Đinh, trăm trận trăm thắng thắng!”



“Ngô hậu Phụ Hảo, xung thế tiến công!”

 

"Đại Thương hùng cường, khuất phục tám phương. Kẻ nào dám chống, người thần cùng diệt!”

 

Từng chữ, từng câu như khắc sâu vào não tôi.



Bên ngoài, những cái bóng đen từng hàng, từng hàng lướt qua lều  tay cầm vũ khí, hơi thở lạnh lẽo như đến từ chín tầng địa ngục.

 

“Bên ngoài có… có chuyện rồi!”



Một tiếng hét kinh hoàng từ lều bên vang lên —là của một binh lính. Ngay lập tức, hàng bóng đen kia dừng bước!

 

Trung đội trưởng Trươngvà đồng đội của anh ta đang ở trong cái lều đó. Lão Giang quýnh quáng không biết làm sao, chỉ sợ bên đó  gây ra động tĩnh sẽ rước họa sát thân, nhưng giờ lại không thể ra ngoài được.

 

“Meo… meo…”



Trong cơn hoảng loạn, tôi bỗng nảy ra một ý, vội bắt chước tiếng con Đại Hổ kêu mong đ.á.n.h lạc hướng.

 

Kết quả, lão Giang lập tức giơ tay gõ một cái vào đầu tôi. Tôi ấm ức — tôi giả tiếng mèo thôi mà, cũng sai sao?!

 

Nhưng chưa kịp phản ứng, những cái bóng ngoài kia đã quay đầu lại —chúng đổi hướng, đồng loạt dừng ngay trước lều của chúng tôi!

 

Tôi chợt hiểu  lần này đúng là “làm ơn mắc oán” rồi.

 

Mấy cái bóng đen không đầu ở hàng đầu tiên cao chừng hai, ba mét, sừng sững đứng trước lều, khí lạnh tỏa ra như băng.



Chúng im lặng bất động, nhưng chỉ cần một cử động thôi… tôi có linh cảm cả cái lều này sẽ bị xé toang ngay lập tức.

 

Hơi thở tôi nghẹn lại trong cổ trong khoảnh khắc ấy, đầu óc hoàn toàn trống rỗng,

ngay cả ý nghĩ “phải trốn” cũng biến mất.