Khai Phá Cổ Mộ

Chương 40: Thiên Mệnh Huyền Điểu.



Chúng tôi làm theo kế hoạch của lão Giang, bắt đầu hành quân.

 

Rất nhanh, bốn hướng đông, tây, nam, bắc đều đã cắm xong cây gậy sáp đầu tiên.

 

Không biết có phải là trò của lão Giang hay không, mà mỗi cây gậy ấy đều được quét một lớp bột huỳnh quang, tỏa ra ánh sáng xanh lục nhạt trong màn đêm, trông kỳ dị mà huyền hoặc.

 

Ban đầu còn thấy ổn, nhưng đi được một lúc, liền có người lẩm bẩm:



“Sao tôi thấy cứ như đang chơi trò con nít vậy? Cắm mấy cây gậy này mà cũng tìm được lối vào mộ thật à?”

 

Lâm Kiến Nghiệp nhẹ giọng khuyên nhủ:



“Các anh đừng lo, bản lĩnh của lão Giang không phải hạng thường đâu, ông ấy không thể sai được.”

 

Câu nói ấy mang một sự tin tưởng tuyệt đối, như thể mọi thứ đều đã nằm gọn trong lòng bàn tay lão Giang.

 

“Nhưng mà, nửa đêm nửa hôm thế này, ôm đống gậy chạy khắp nơi… thôi quên đi, dù sao ông ấy cũng là ân nhân cứu mạng của chúng ta.”

 

Người kia tuy than thở, nhưng nghĩ đến ơn cứu mạng, rốt cuộc vẫn nín lặng  tiếp tục đi. Chúng tôi cứ thế đi thẳng tắp về phía trước. Trong lúc di chuyển, tôi không kìm được ngoảnh đầu nhìn về hướng tây, thầm lo không biết Hạ Lan Tuyết và Ngân Linh bên đó ra sao rồi.

 

Chuyến đi này kéo dài gần hai tiếng. Khi quay lại, ai nấy đều mệt rã rời, mồ hôi thấm ướt lưng áo.

 

Tôi định hỏi xem bước tiếp theo là gì, thì bắt gặp cảnh tượng  lão Giang đang ngồi bên đống lửa, vừa thong thả hút thuốc, vừa nướng thịt hộp. Thấy tôi về, ông ta còn cười híp mắt hỏi: “Muốn ăn một miếng không?”

 

Tôi bực dọc đáp: “Khỏi, giờ tức no rồi, ăn không nổi.”

 

Lão lại cứ nhẩn nha nhai, từng tiếng chóp chép vang lên giữa đêm khuya. Mãi đến khi đội của Cầu Tú Tú cũng quay về, ông mới chịu bỏ điếu t.h.u.ố.c xuống.

 

Lâm Kiến Nghiệp nhịn không được liền hỏi: “Giang tiên sinh, mấy cây gậy kia rốt cuộc để làm gì vậy?”

 

Lão Giang không trả lời ngay, mà mở tấm bản đồ lớn trải trên mặt đất. Dùng bút đỏ khoanh một vòng quanh vị trí “mũi” trên khuôn mặt — “Chúng ta đang ở đây.”

 

Sau đó, ông bắt đầu chấm những hàng chấm nhỏ ở bốn hướng đông, tây, nam, bắc.

 

Tôi lập tức hiểu ra, hỏi: “Sư Phụ, mấy chấm này chính là vị trí tụi tôi cắm gậy phải không?”

 

Lão Giang gật đầu, rồi hỏi ngược lại: “Cậu còn nhớ bản văn cổ mà lão trấn trưởng đã dịch không? Chính là ghi chép mà Ôn Thao để lại.”

 

Tôi sực nhớ ra ngay:



“Năm Thiên Thành thứ nhất, ngày mùng sáu tháng hai, Ôn Thao đã đào sâu ba thước quanh Âm Khư mà chẳng được gì. Cuối cùng, dưới sự chỉ dẫn của một pháp sư thần bí, ông ta dùng bóng nhật quỹ bốn mùa mà tìm ra lối vào thực sự của Âm Khư!”

 

Trong bản ghi ấy, Ôn Thao còn chi tiết mô tả cách tìm cửa vào — dựa theo Tứ Tượng, Tam Viên, và sự vận chuyển của tinh tú.

 

Chẳng lẽ lão Giang đang dùng chính phương pháp của Ôn Thao để tìm lối vào Âm Khư?

 

Lúc cắm gậy, tôi còn chưa nhận ra gì. Nhưng giờ nhìn bản đồ được đ.á.n.h dấu, tôi mới bừng tỉnh  bốn hướng đông, tây, nam, bắc kia chẳng phải tượng trưng cho Thanh Long phương Đông, Bạch Hổ phương Tây, Chu Tước phương Nam, và Huyền Vũ phương Bắc sao?

 

Nghe tôi nói xong, lão Giang khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng nét hài lòng: “Không tệ, đồ đệ này của ta cũng không đến nỗi ngu ngốc. Ta đã nói rồi, đợi cậu quay lại ắt sẽ hiểu thôi.”

 

Lâm Kiến Nghiệp lập tức tiến lại gần, phấn khích nói:



“Giang tiên sinh quả nhiên xứng danh Hắc Đao Kỳ Lân! Lúc chúng ta dừng xe, tôi đã đoán ông đã có tính toán trong lòng rồi!”

 

Lão Giang mỉm cười đáp:



“Đúng vậy. Sở dĩ ta chọn chỗ này làm điểm dừng, không chỉ vì đây rất có thể là trung tâm của Âm Khư, mà còn bởi nơi này có một ngọn đồi đặc biệt.”

 

“Ngọn đồi này là để nhìn bao quát sao?” – Cầu Tú Tú nhanh miệng đáp lại.

 

Lão Giang lắc đầu, chậm rãi nói:



“Không phải. Ngọn đồi này không phải đồi bình thường đâu. Trong phong thủy, nó được gọi là Đài Quan Tinh.”

 

“Đài Quan Tinh...” – tôi khẽ lặp lại cái tên ấy, rồi hỏi:“Sư phụ, chẳng lẽ là nơi để quan sát các chòm sao sao?”

 

Lão Giang chỉ cười, không trả lời thẳng, giọng mang theo vẻ thần bí: “Đến lúc đó, cậu tự khắc sẽ biết đáp án.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói xong, ông phất tay, dẫn cả đội bắt đầu leo lên đồi.

 

Lên đến đỉnh, toàn cảnh xung quanh lập tức thu vào tầm mắt. Ở bốn hướng đông, tây, nam, bắc, những cây gậy sáp mà chúng tôi cắm ban nãy phát ra ánh sáng lục nhạt, nổi bật giữa bóng đêm.

 

“Ủa, sao mấy cây gậy kia lại phát sáng thế?” – Lâm Kiến Nghiệp cau mày hỏi.

 

Lão Giang nhếch miệng đáp: “Là tôi lúc các anh không chú ý, đã rắc bột huỳnh quang lên đó.”

 

Lâm Kiến Nghiệp nhìn ông thật sâu, rồi bật cười: “Quả nhiên, Giang tiên sinh đã chuẩn bị từ trước rồi.”

 

“Đương nhiên, có gì mà lọt khỏi mắt tôi được chứ.” – Lão Giang đáp, giọng đầy ẩn ý.

 

Suốt cả đêm vất vả, Ngân Linh mệt đến mức sắp ngã gục, ngồi phịch xuống đất hỏi: “Vậy bao giờ mới giải được cái câu đố này hả ông già?”

 

Lão Giang nhìn đồng hồ, cười nhẹ: “Giờ là lúc rồi.”

 

Ngân Linh  mở to mắt nhìn xuống chân đồi: “Con chẳng thấy có gì khác thường cả, mấy cây gậy kia vẫn y nguyên mà.”

 

Lão Giang đưa cho cô ống nhòm, nói:



“Không phải nhìn mấy cây gậy đó. Nhìn lên trời – nhìn sao.”

 

“Sao trời?” – Ngân Linh  nhíu mày, vẻ chẳng hiểu gì.

 

“Đúng thế,” lão Giang nói, “đã gọi là Đài Quan Tinh, dĩ nhiên phải để quan sát tinh tú. Những đại mộ xưa kia không chỉ tuân theo long mạch và phong thủy dưới đất, mà còn ứng hợp với các chòm sao trên trời.”

 

Ngân Linh  vẫn không hiểu, đưa ống nhòm lên nhìn một lúc rồi chỉ trỏ loạn xạ: “Cái kia giống con Mao Mao nè, cái bên cạnh giống con Lù Lù, còn chỗ xa kia trông như cái rổ tre của tụi nhỏ nữa.”

 

Xem ra trong mắt cô ấy, vĩnh viễn chỉ có mấy con côn trùng nhỏ ấy mà thôi – à không, là “bạn thân” của cô.

 

Lão Giang thấy nói chuyện với cô gái này vô ích, bèn lấy hết mấy cái ống nhòm còn lại trong đội phát cho mọi người. Tôi cũng được chia một cái.

 

Tôi nhìn sư phụ, cảm kích nói chưa kịp mở lời thì ông đã lạnh giọng quát:



“Nhớ kỹ! Trông chừng cho ta mấy ngôi sao kia, không được chớp mắt! Hễ có ngôi nào dịch chuyển – báo ngay!”

 

Té ra chẳng phải thương đồ đệ gì, mà là giao cho tôi việc cực khổ nhất. Tôi thầm nghĩ: sao trời làm sao mà “dịch chuyển” được chứ? Chắc lão lại bày trò dọa mình.

 

Nhưng khi tôi áp ống nhòm lên, nhìn kỹ bầu trời sao, trong đầu lại chợt lóe lên mấy câu trong quyển 36 quyết rời núi lấp biển mà lão trấn trưởng từng đưa – trong đó có thiên “Quan Tinh Quyết”.

 

“Nhất lưu quan tinh đấu, nhị lưu khán thủy nhật, tam lưu mãn sơn tẩu.”

 

Câu này nghĩa là:



Kẻ trộm mộ hạng nhất có thể dựa vào tinh tú trên trời để xác định vị trí mộ huyệt.

Hạng nhì thì dựa vào hướng nước chảy, vì long mạch thường tụ ở nơi thủy sinh.

Còn hạng ba thì cầm la bàn chạy khắp núi, mò mẫm như kẻ mù.

 

Tôi nhắm mắt, thầm niệm quyết pháp trong đầu, rồi mở ra, bắt đầu xác định từng chòm sao một.

 

Bỗng nhiên – tôi thấy giữa bầu trời, có một chòm sao chuyển động!

 

Mười mấy ngôi sao bỗng sáng rực, rồi sắp xếp lại thành một hình thù kỳ dị. Ánh sáng càng lúc càng mạnh, cuối cùng hiện ra hình một con chim lớn dang rộng đôi cánh.

 

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Con chim ấy bay lượn giữa bầu trời đêm, lấp lánh như được kết bằng ngọc trai, rực rỡ vô cùng.

 

Và rồi, nó – động thật!

 

Không biết là ảo giác hay do sao trời thật sự thay đổi, tôi rõ ràng thấy hình con chim ấy khẽ vỗ cánh, rồi chậm rãi hạ xuống phía dưới.

 

Tôi giật mình, lập tức hô: “Sư phụ, sao động rồi!”

 

Lão Giang giật lấy ống nhòm từ tay một người lính, nhìn kỹ rồi kích động nói lớn:



“Hóa ra ghi chép của Ôn Thao là thật! Quả nhiên có thể dùng Tứ Tượng Tam Viên mà định huyệt!”

 

Chúng tôi đều nhìn theo hướng con chim rơi xuống, miệng không ngừng tặc lưỡi thán phục.

 

Lâm Kiến Nghiệp mắt đỏ hoe, xúc động nói: “Thiên mệnh huyền điểu sinh ra nhà sinh Thương! Hóa ra truyền thuyết là thật!”