Khai Phá Cổ Mộ

Chương 41: Mũi kim đối mũi nhọn



Chúng tôi đồng loạt quay sang nhìn Lâm Kiến Nghiệp, chỉ thấy ông ta hai mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.

 

Ông lặp đi lặp lại câu nói ấy, giọng run run: “Thiên mệnh Huyền Điểu, sinh ra nhà  Thương…”

 

Mấy vị chuyên gia khảo cổ khác cũng không khỏi tán thán:



“Chúng ta ở Âm Khư hơn mười năm trời, vậy mà còn chẳng bằng Giang tiên sinh vài ngày đã có phát hiện kinh thiên động địa thế này!”

 

Cầu Tú Tú nhìn chằm chằm vào con Huyền Điểu nơi bầu trời, giọng ngưỡng mộ:



“Giang tiên sinh đúng là người có đại năng,  chúng ta sao có thể sánh được? Cả đời này có thể tận mắt thấy Huyền Điểu giáng thế, cho dù c.h.ế.t cũng không uổng.”

 

Lão Giang nghe vậy chỉ cười, nói cô ta đã quá lời.

 

Nhưng mọi người ở đây, dù là chuyên gia hay học giả, đều đã hoàn toàn bị ông thuyết phục. Ngân Linh  thì tò mò hỏi xen vào:



“Con chim lớn do mấy ngôi sao kia tạo thành rốt cuộc có ý nghĩa gì? Còn câu ‘Thiên mệnh Huyền Điểu, sinh ra nhà thuơng Thương’ nghĩa là sao?”

 

Lâm Kiến Nghiệp lau nước mắt, chậm rãi giải thích:



“Tương truyền tổ tiên của người Thương chính là một con Huyền Điểu. Chuyện kể rằng có cô gái tên là Giản Địch, một hôm nhặt được quả trứng Huyền Điểu, chẳng ngờ ăn vào thì mang thai, sau đó sinh ra dòng dõi đầu tiên của người Thương. Vì vậy mà con cháu nhà Thương coi Huyền Điểu  là thần thú bảo hộ của bộ tộc mình.”

 

“Ăn trứng mà cũng… m.a.n.g t.h.a.i được á?”

 

Ngân Linh  che miệng kinh ngạc, nửa tin nửa ngờ. Nhưng khi nhìn lên bầu trời, thấy con chim kia đang chậm rãi hạ cánh giữa màn đêm, cô cũng không khỏi thốt lên khẽ khàng: “Thật đúng là kỳ diệu của tạo hóa…”

 

Lúc này, một vị chuyên gia lịch sử tên là Bạch Thủy cũng xen vào bổ sung:



“Thật ra việc nhà Thương dời đô đến đây cũng có liên quan đến Huyền Điểu. Tương truyền, đại đế Bàn Canh từng đuổi theo dấu chân của một con Huyền Điểu, băng rừng vượt núi ngàn dặm, cuối cùng đến được vùng đất này – Âm.”

 

“Khi ông nhìn thấy Huyền Điểu đậu lại nơi đây, liền mỉm cười nói với dân chúng: ‘Từ nay, đây sẽ là nhà của chúng ta. Không đi đâu nữa.’”

 

“Thời đó, người Thương đã phát minh ra lịch pháp thiên văn. Thực ra, cái mà chúng ta thường gọi là ‘âm lịch’ ngày nay, chữ ‘âm’ ấy vốn không phải ‘âm dương’, mà là ‘Âm’ trong Âm Khư. Bởi vì nó chính là lịch pháp do nhà Thương sáng tạo ra.”

 

“Chỉ là ta không ngờ rằng, con Huyền Điểu mà Bàn Canh năm xưa dốc lòng truy tìm, lại chính là chòm sao trên bầu trời này!”

 

Bạch Thủy cảm thấy khúc mắc trong lòng mình suốt mấy chục năm cuối cùng đã được tháo gỡ, xúc động đến mức giọng run run:



“Đúng vậy, Huyền Điểu chính là thần thú hộ quốc của nhà Thương! Dù triều đại ấy đã diệt vong hay còn tồn tại, nó vẫn mãi mãi bảo vệ mảnh đất Âm Khư này.”

 

Nói xong, ông ta vỗ mạnh vai lão Giang mấy cái. Lão Giang chỉ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, khẽ nói:



“Tôi cũng chỉ là kẻ học được chút kỹ nghệ của người xưa thôi. Thực ra, người tìm ra cửa vào Âm Khư đầu tiên không phải tôi, mà là vị ‘vua trộm mộ’ năm ấy — Ôn Thao.”

 

Năm đó, Ôn Thao phát hiện nơi này phía tây giáp Thái Hành, phía đông kề Hoàn Thủy, long mạch tương thông, âm dương giao hòa, dưới đất ắt phải có quần mộ của nhà Thương.

 

Nhưng dù đào bới bao lâu, hắn vẫn không tìm thấy cửa mộ, nên mới dựa theo thiên tượng và tinh tú trên trời mà suy diễn, cuối cùng phát hiện được lối vào.

 

Dù sau đó thất bại, nhưng Ôn Thao vẫn kịp để lại một bản ghi chép, truyền lại phương pháp tìm mộ cho hậu thế.

 

Ánh mắt Lâm Kiến Nghiệp chợt lóe sáng, dường như quên cả việc quan sát Huyền Điểu trong ống nhòm, chỉ chăm chăm nhìn lão Giang, giọng đầy háo hức:



“Giang tiên sinh, không biết tôi có thể được vinh hạnh xem qua bản bút ký ấy không?”

 

Lão Giang bật cười ha hả: “Trên đó toàn viết bằng chữ Diệt cổ, có đưa cho ông, e rằng ông cũng chẳng hiểu nổi đâu.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bị từ chối thẳng thừng, Lâm Kiến Nghiệp vẫn cố chấp nói: “Ông chưa đưa ra, sao biết tôi không hiểu?”

 

Lão Giang chẳng buồn đáp, chỉ liếc qua ông ta một cái. Lâm Kiến Nghiệp còn định nói thêm thì tôi vội vàng hét lên: “Sư phụ! Huyền Điểu sắp hạ xuống rồi!”

 

Lão Giang lập tức ra lệnh: “Từ giờ, tất cả tập trung tinh thần, không được chớp mắt! Nhất định phải nhìn cho rõ nó dừng ở đâu!”

 

Thấy Lâm Kiến Nghiệp vẫn còn đứng thộn ra đó, lão Giang nhanh tay giật lấy ống nhòm trên tay ông ta:



“Đội trưởng Lâm, tôi biết ông mệt rồi, để tôi thay ông chịu khổ vậy.”

 

Vài giây sau, chúng tôi đã được chứng kiến một khoảnh khắc mang tính lịch sử. Chỉ thấy con Huyền Điểu màu lam sẫm kia từ từ hạ xuống từ bầu trời, rồi dừng lại ở hướng Bắc. Ngay sau đó, nó tỏa sáng rực rỡ như pháo hoa rồi tan biến, những ngôi sao vừa tạo thành thân hình nó lại trở về vị trí cũ.

 

Giờ đây, chúng tôi mới hiểu vì sao lão Giang bắt mọi người đi xa đến thế để cắm cọc. Nhờ ánh huỳnh quang trên những cây gậy, chúng tôi có thể nhìn rất rõ: con Huyền Điểu đã dừng lại đúng trên cây cọc thứ ba ở phía Bắc, rồi biến mất.

 

Đó chính là vị trí tượng trưng cho chòm sao Huyền Vũ. Lão Giang chỉ tay về phía đó, hưng phấn nói:



“Nếu ta đoán không lầm, chỗ ấy chính là một trong những lối vào thực sự của Âm Khư!”

 

Lúc này, Bạch Thủy cũng xúc động nói thêm: “Ta tin rằng năm xưa, đế vương Bàn Canh cũng là lần theo dấu chân Huyền Điểu tới đây, rồi dựa vào thiên tượng chọn nơi này để lập đô.”

 

Bạch Thủy khẽ ngâm một câu văn cổ: “Vãng tai! Sinh sinh! Kim dư tương thí dĩ nhữ thiên, vĩnh kiến nãi gia.”

 

Ông giải thích:



“Đó là lời Bàn Canh nói với dân chúng khi dời đô về Âm, nghĩa là: ‘Hãy đi cùng ta, ta sẽ dẫn các ngươi sống mãi, dựng nên nơi an cư vĩnh cửu.’”

 

Có lẽ trong mắt Bàn Canh, con Huyền Điểu ấy chính là biểu tượng sẽ đời đời che chở cho nhà Thương, vĩnh viễn bất diệt.

 

Lâm Kiến Nghiệp lúc này phấn khích đến mức không kìm nổi, lập tức muốn dẫn người chạy ngay về phía Bắc.

 

Nhưng lão Giang giơ tay ngăn lại: “Vội gì chứ, mọi người đã mệt cả đêm rồi. Giờ mà còn cố thêm, e thân thể chịu không nổi đâu.”

 

Cầu Tú Tú nghĩ rằng lão Giang đang lo cho sức khỏe của các thành viên khảo cổ, liền cảm kích cảm ơn rối rít.

 

Hắc Mộc, Bạch Thủy cùng những người khác đều bị tài năng của lão Giang hoàn toàn thuyết phục, gần như nghe lời ông tuyệt đối.

 

Trung đội trưởng Trương cũng gật đầu đồng ý, nói các binh sĩ còn đủ sức, nhưng mấy vị học giả thì rõ ràng đã kiệt quệ rồi. Đội lính chủ yếu là để bảo vệ, nên cứ nghỉ ngơi đêm nay, sáng mai hẵng hành động.

 

Mọi người nhất trí, ai nấy quay về lều trại nghỉ ngơi. Thế nhưng, vừa nằm xuống chưa bao lâu, Lâm Kiến Nghiệp lại mở miệng hỏi lão Giang về bản bút ký của Ôn Thao.

 

Lão Giang nheo mắt, ánh nhìn sâu xa:



“Đội trưởng Lâm à, khi nào ông lại quan tâm đến Ôn Thao thế? Tôi nhớ rõ trước kia ông từng nói, hắn là kẻ trộm mộ khét tiếng nhất lịch sử, phá hoại vô số cổ mộ, là tội nhân mà bất cứ người làm khảo cổ nào cũng phải phỉ nhổ.”

 

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Thế nào, giờ lại thấy hứng thú với kẻ bị ông phỉ nhổ à?”

 

Lâm Kiến Nghiệp nuốt nước bọt, cười gượng:



“Ha ha… Ôn Thao tuy tiếng xấu muôn đời, nhưng nếu  ông ta thật sự tìm ra được cửa vào Âm Khư, thì đó cũng là công lao cho hậu thế. Nếu chúng ta có thể xem được bản bút ký ấy, e rằng toàn giới khảo cổ sẽ chấn động!”

 

Lão Giang chỉ mỉm cười bí hiểm:



“Bút ký à? Ừ, dài lắm đấy. Nhưng ăn cơm phải từng miếng, việc gì cũng cần thời gian — cứ từ từ rồi biết.”

 

Giọng ông cố tình kéo dài ở đoạn cuối, khiến tôi cảm thấy câu nói này ẩn chứa điều gì đó khác thường.

 

Huống hồ, trong tay chúng tôi chỉ có tấm da người Ôn Thao để lại trước khi c.h.ế.t, mà nội dung còn mới giải mã được một nửa. Bản ghi chép hoàn chỉnh nào đâu ra. Chẳng lẽ… lão Giang đang giấu điều gì khác?