Khai Phá Cổ Mộ

Chương 44: Vực sâu lòng đất.



Sau khi chuỗi ký hiệu bí ẩn kia được gửi đi, lão Giang bỗng đổi ý, không tiếp tục thả dây xuống nữa.

 

Tôi liền hỏi: “ Sư phụ,  sao vậy ạ?”

 

Ông khẽ nhíu mày đáp:



“Vực sâu này trông thì có vẻ nằm đúng chỗ Huyền Điểu hạ xuống, phong thủy cực tốt, nhưng xung quanh là vô số hố táng. Không biết có bao nhiêu oán khí của những nô lệ bị g.i.ế.c chôn theo đã tích tụ ở đây.”

 

“Mấy nghìn năm qua, những luồng oán khí ấy vẫn quanh quẩn nơi Âm Khư, chỉ chờ đợi người sống bước chân vào thôi!”

 

“Ngay cả Ôn Thao năm đó cũng suýt bị diệt toàn quân. Chúng ta mà liều mạng xuống, chắc gì còn đường sống? Chi bằng đợi đại đội tới rồi hãy nói, dù sao nhiệm vụ lần này cấp trên giao cũng chỉ là tìm được lối vào.”

 

Lời của ông rất có lý, tôi và Ngân Linh  đều gật đầu đồng ý. Nhưng Lâm Kiến Nghiệp lại lên tiếng khuyên nhủ:



“Giang tiên sinh, giây phút chứng kiến lịch sử sống dậy đang ở ngay trước mắt, ông lại bảo chúng tôi bỏ cuộc sao?”

 

“Để Âm Khư có thể tái hiện dưới ánh mặt trời, suốt mười mấy năm qua, đội khảo cổ của chúng tôi đã đổ bao nhiêu m.á.u và nước mắt, mất đi bao đồng chí. Chẳng lẽ mọi hy sinh ấy đều vô nghĩa sao?”

 

“Hay là... ông muốn nhường công lao này cho kẻ khác?”

 

Giọng nói của ông ta đầy tính kích động, khiến cả đội như sôi sục. Mấy vị chuyên gia khác lập tức đứng về phía Lâm Kiến Nghiệp, ánh mắt nhìn chúng tôi cũng đổi khác — từ biết ơn thành địch ý.

 

“Âm Khư là khu vực chúng ta phụ trách, người đầu tiên bước vào phải là chúng ta!”

 

“Đúng! Tôi ủng hộ đội trưởng Lâm!”

 

Thậm chí Cầu Tú Tú cũng lên tiếng khuyên lão Giang:



“Chúng ta đã đi đến bước này rồi, không vào xem thử thì c.h.ế.t cũng không cam lòng! Hơn nữa, nếu quay về đợi đại đội, ai dám chắc vài ngày sau hố này vẫn còn? Lỡ bị bọn trộm mộ khác phát hiện trước thì sao?”

 

Dù gì Âm Khư là miếng mồi béo bở, kẻ nhòm ngó chắc chắn không ít.

 

Cả lúc đó, lão Giang chỉ nheo mắt nhìn Lâm Kiến Nghiệp, nụ cười nhạt nhưng ánh mắt lại sắc như dao. Còn Lâm Kiến Nghiệp thì cũng chẳng hề né tránh, dùng ánh nhìn láu lỉnh đáp lại. Hai người đối diện nhau, lửa gần như b.ắ.n ra từ ánh mắt.

 

Rốt cuộc Lâm Kiến Nghiệp đang toan tính điều gì?



Sao hắn lại nóng lòng muốn xuống Âm Khư đến thế, còn cố tình chia rẽ mọi người với lão Giang?



Càng lúc hắn càng đáng ngờ...

 

Không biết qua bao lâu, lão Giang mới chậm rãi châm điếu thuốc, nói: “Đã vậy thì... đi thôi!”



Nói xong, ông quay người đi chuẩn bị.

 

Dây được cố định xong, lão Giang là người đầu tiên trượt xuống. Tiếp theo là mấy chuyên gia khảo cổ — ai nấy nhìn bề ngoài yếu ớt, vậy mà thân thủ lại rất nhanh nhẹn.

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

Ngay cả Cầu Tú Tú cũng nắm chặt dây trượt xuống dứt khoát, không hề sợ hãi. Chỉ còn lại ba người chúng tôi: tôi, Hạ Lan Tuyết và Ngân Linh.

 

Ngân Linh vươn cổ nhìn xuống hố đen ngòm, nuốt khan một ngụm nước bọt. Đến khi Hạ Lan Tuyết hỏi ai sẽ xuống trước, cô nàng liền níu lấy tay áo sư phụ, chớp mắt nói nhỏ:

 

“Sư phụ... người có thể bế con xuống được không?”

 

Hạ Lan Tuyết lạnh giọng: “Lại giở trò này à? Lần trước cũng nói y chang!”

 

“Nhưng lần trước người bế con thật mà!” — Linh Nhi phản bác, giọng mềm như kẹo.

 

“Lần trước con nói lần sau sẽ tự xuống.” — Hạ Lan Tuyết đáp cứng rắn. Ngân Linh  chắp tay, làm vẻ đáng thương:



“Sư phụ, con thề... lần này thật sự là lần cuối cùng.”

 

Có lẽ vì câu “lần cuối cùng” này cô nói quá nhiều rồi, Hạ Lan Tuyết không thèm cãi nữa.



Nàng khẽ hất tà áo, nắm dây rồi trượt xuống gọn gàng. Thế là giờ chỉ còn tôi và Ngân Linh.

 

Từ dưới đáy hố, giọng lão Giang vọng lên: “Lý Kinh Lam, thằng nhóc c.h.ế.t tiệt, mau lên cho ta!”

 

Tôi vội chạy đến chỗ dây, định leo xuống thì cảm giác có thứ mềm mềm kéo áo mình lại.



Quay đầu nhìn, chỉ thấy Ngân Linh c.ắ.n nhẹ môi, đôi mắt long lanh như sắp khóc: “Kinh Lam ca ca... anh có thể... có thể đưa em xuống cùng được không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Ngân Linh  có bộ dạng thế này. Bình thường cô nàng nào chẳng nhe nanh múa vuốt, lúc nào cũng như muốn ăn thịt người, thế mà giờ lại ra vẻ yếu đuối đáng thương, khiến tim tôi cũng khẽ gợn lên vài nhịp.

 

Còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt cô ta bỗng lóe lên, cả gương mặt lại biến trở về vẻ hung dữ đầy khí thế:



“Nếu anh không đưa tôi xuống, tôi sẽ bảo Mao Mao trị anh đấy!”

 

Tốc độ đổi mặt này, đúng là nhanh đến khiến người ta trợn tròn mắt. Tôi thật ra không sợ Ngân Linh, chỉ là nghĩ cô ấy nhỏ người, để lại trên này thì tội nghiệp quá.

 

Đành vòng tay ôm lấy eo cô, đưa cùng xuống.

 

Cái giỏ tre to tướng của cô ta đúng là vướng víu, nhưng cô nhất quyết bắt tôi nghĩ cách. Thế là tôi vừa phải bế cô ấy, vừa kéo theo cái giỏ nặng nề trượt xuống.

 

Trượt được nửa chừng, tôi bỗng nghĩ đến điều gì đó, chưa kịp cân nhắc đã buột miệng hỏi: “Không lẽ... cô sợ độ cao hả?”

 

Ngân Linh trừng mắt lườm tôi: “Anh mới sợ ấy!”

 

Tôi giả vờ kêu lên: “Ối, cái gì thế kia, có thứ gì dưới chân cô kìa!”

 

Cô ta theo phản xạ cúi xuống nhìn, chỉ thấy bên dưới là vực sâu đen ngòm không thấy đáy, sợi dây nối giữa hai chúng tôi cũng chẳng còn nhúc nhích.

 

Bị lừa mà không phản ứng lại, thì đâu còn là Ngân Linh  nữa. Khi tôi tò mò nhìn sang, chỉ thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô đã trắng bệch, ánh mắt tràn ngập sợ hãi — hóa ra cô ta thực sự sợ độ cao!

 

Tôi lập tức hối hận vì trò đùa vừa rồi, định mở miệng xin lỗi thì đã thấy đôi mắt cô long lanh nước, môi c.ắ.n chặt, trông như sắp khóc đến nơi. Tôi thấy lòng mình thắt lại, còn đang định nói gì để dỗ thì cô lại nghẹn giọng, hậm hực nói:



“Lý Kinh Lam, tôi nhớ kỹ anh rồi đấy!”

 

Cái kiểu nói ấy chẳng khác nào đứa trẻ bị bắt nạt, âm thầm ghi sổ chờ ngày trả thù. Cổ tôi lạnh toát, vội vàng tăng tốc trượt xuống.

 

Khi vừa chạm đất, Ngân Linh liền nhảy ra xa như tránh ôn thần. Lão Giang đi tới, đá cho tôi một cước vào mông: “Lề mề cái gì thế hả!”

 

Tôi không dám cãi, chỉ quay sang nhìn Ngân Linh đầy áy náy, nhưng cô nàng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu sang chỗ khác.

 

Lúc này, mấy chuyên gia khảo cổ đã phát huy sở trường, nhanh chóng chiếm được vài vị trí thuận lợi quanh vực, xác nhận an toàn rồi mới châm đuốc.

 

Thế nhưng ánh sáng của mấy cây đuốc nhỏ bé chẳng thấm vào đâu giữa cái vực sâu khổng lồ này.

 

Trung đội trưởng Trương lập tức rút súng, b.ắ.n liền ba quả pháo sáng. Quả đầu tiên bay lên, cả nhóm mới lờ mờ nhìn thấy hình dạng đại thể của vực, nhưng ánh sáng vẫn không chiếu đến được mép bên kia.



Quả thứ hai lên, khung cảnh đã rõ ràng hơn.



Đến quả thứ ba, cả hố sâu rốt cuộc hiện ra rõ mồn một trong ánh sáng rực rỡ!

 

Chúng tôi phát hiện cái hố tối đen ấy hình như là một vực tự nhiên, sơ ước chừng cao ít nhất hai chục mét. Không khó hiểu vì sao càng xuống thì càng tối, bởi ánh sáng bên ngoài hoàn toàn không chiếu nổi vào.

 

Trên vách đá xung quanh, khắc chi chít những đầu thú bằng đồng xanh khổng lồ  lần này không phải chim cú, mà là những khuôn mặt dữ tợn, mắt tròn trừng, miệng há ngoác, răng nanh sắc nhọn, đó là hình tượng của Thao Thiết, một trong Tứ đại hung thú thời thượng cổ.

 

Mỗi đầu thú đều lớn bằng cả cánh cửa.



Thao Thiết nổi tiếng vì lòng tham và tính háu ăn  e rằng chạm trổ nhiều như vậy là để cảnh cáo kẻ xâm phạm: bước thêm một bước vào vương lăng, ắt sẽ bị nuốt chửng không còn mảnh xương.

 

Lâm Kiến Nghiệp giơ đuốc lên, nhìn quanh một vòng rồi nói:



“Nếu tôi đoán không lầm, đây là một hố sụt khổng lồ cực hiếm, do dòng nước ngầm bào mòn mà thành!”

 

Ngân Linh bĩu môi, chống nạnh: “Tự nhiên mà ra thì sao lại to đến thế được?”

 

Chuyên gia Hắc Mộc trong đội cười đáp:



“Năm xưa tôi chưa vào đội khảo cổ Giang Nam, từng theo đoàn địa chất Tây Bắc. Khi đó bọn tôi phát hiện ở Thanh Hải có một không gian ngầm, rộng đến mức chứa được cả một thành phố! Trong đó, đoàn khảo sát còn tìm thấy một đoạn xương nghi là của giao long — dài hơn hai mươi mét, đầu còn có sừng. Từ đó có người cho rằng, rồng có thể thực sự tồn tại, chỉ là ẩn mình nơi con người không thể chạm tới, như đáy biển sâu... hoặc trên trời.”

 

Lão Giang nghe thế cũng hứng thú, rít một hơi t.h.u.ố.c rồi hỏi: “Sau đó thì sao?”

 

Hắc Mộc thở dài: “Sau đó à... ai mà biết được. Báo cáo gửi lên cấp trên rồi, chúng tôi không còn được nhúng tay. Từ khi ấy, tôi bị điều về Giang Nam làm khảo cổ luôn.”

 

Tôi và lão Giang liếc nhau, trong lòng đều nghi ngờ: có lẽ đoàn khảo sát năm đó đã thực sự phát hiện điều gì kinh thiên, nên cấp trên mới cho giải tán toàn đội, phân tán mỗi người một nơi.

 

Cuộc thám hiểm bí ẩn ở Thanh Hải ấy chắc đã bị phong làm hồ sơ tuyệt mật.  Lúc đó, tôi nào ngờ rằng sau này mình sẽ có cơ hội đụng đến chính tập hồ sơ ấy  và suýt nữa vì nó mà mất mạng…