Khai Phá Cổ Mộ

Chương 43: Mật danh 0562.



Lời nói của lão Giang chẳng khác nào mồi lửa thổi bùng tinh thần cả đội. Ngay lập tức, chẳng ai than mệt nữa, tất cả đều dốc sức đào theo hướng tấm đồng xanh kia, muốn xem cánh cửa mộ ấy rốt cuộc lớn đến mức nào.

 

Chỉ có trung đội trưởng Trương tò mò hỏi:



“Giang tiên sinh, sao trên cửa mộ lại khắc hình con chim vậy? Khắc hổ hay sư tử chẳng phải trông oai hơn sao?”

 

Lão Giang cười đáp:



“Con chim này không tầm thường đâu. Nó gọi là tiêu, cũng chính là cú mèo ngày nay. Vì nó chỉ xuất hiện vào ban đêm, nên trong thời Thương, người ta xem nó là sứ giả của thần linh và ma quỷ. Mỗi khi cú xuất hiện, tức là mang theo thánh ý từ cõi âm.”

 

Nghe vậy, tôi chợt nhớ tới lần ông trưởng trấn già giải nghĩa văn tự cổ Diệt văn, trên áo choàng pháp sư ông khoác cũng có thêu hình một con cú.

 

Tất cả mọi thứ… dường như đều liên quan đến triều Thương.

 

Nhưng điều kỳ lạ là  dù mọi người có đào rộng đến đâu, vẫn không tìm được mép của tấm đồng ấy. Không ai dám tưởng tượng nổi nó to đến mức nào.

 

Lão Giang nhíu mày, nhảy thẳng xuống hố. Ông cúi người, áp tai vào mặt đồng, rồi khẽ vặn đầu chim khắc trên đó. Tôi phát hiện ra cái đầu chim kia có thể xoay được, nhưng lão Giang lại cực kỳ cẩn trọng, mỗi lần xoay chỉ nhúc nhích vài ly, như thể chỉ cần sai một chút thôi là sẽ gây ra t.h.ả.m họa.

 

Ông vừa lắng nghe tiếng động nhỏ trong lòng tấm đồng, vừa tiếp tục vặn.

 

“Cạch… cạch…”

 

Cái đầu chim mang khuôn mặt người ấy xoay vòng trong tay ông, nụ cười méo mó quái dị hơn bao giờ hết.

 

Cứ thế suốt nửa tiếng, chẳng biết có phải lão Giang đã giải được cơ quan nào đó hay không, nhưng cả tấm đồng bỗng rung chuyển dữ dội!

 

Lão Giang lập tức nhảy phắt ra khỏi hố, hét lớn: “Tất cả lùi về ngay! Bỏ lại hết đồ nặng!”

 

“Còn đứng đực ra đó làm gì, chạy mau!”

 

Có người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị đồng đội đạp cho một cú. Tôi định chờ lão Giang, dù sao cũng phải tôn trọng chút tình sư đồ.



Ai ngờ ông quay lại thấy tôi vẫn đứng im liền quát: “Đồ ngốc! Sao ta lại nhận một thằng ngu như mày làm đồ đệ hả!”

 

Mắng thì mắng, nhưng ông vẫn không quên túm cổ áo tôi lôi chạy thục mạng. Tiếng đá lăn rào rào vang lên sau lưng, càng lúc càng lớn. Mặt đất dưới chân chúng tôi cũng rung chuyển, như thể một trận động đất cấp tám đang nổ ra, cả mặt đất gầm rú, rung lên không dứt.

 

Lúc ấy, trong đầu tôi chỉ còn lại bốn chữ: địa băng sơn thôi :đất nứt, núi sụp!

 

May mà chúng tôi kịp chạy lên đồi, quay đầu nhìn lại: Nơi vừa đứng đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại một vết nứt dài mấy dặm, như bị x.é to.ạc ra khỏi đất.

 

Chỗ từng đào thấy tấm đồng giờ sụp xuống thành một hố đen khổng lồ, sâu không thấy đáy!

 

Mọi người đều c.h.ế.t lặng. Không ai tin nổi dưới di tích Âm Khư lại tồn tại một vực ngầm khổng lồ như thế.

 

“Giang tiên sinh, giờ làm sao đây?” – Cầu Tú Tú hỏi.

 

Lão Giang ngậm điếu thuốc, mắt không rời cái hố: “Đi, qua đó xem thử.”

 

“Hả? Còn qua nữa à?” – Hắc Mộc kinh hãi.

 

Lão Giang liếc ông ta, chậm rãi nói: “Nếu không đến gần xem, sao xác định được đó có phải lối vào thật của Âm Khư không? Cổ nhân xưa rất khôn ngoan, hoàn toàn có thể dựng một lối vào giả để đ.á.n.h lừa thiên hạ, che giấu vị trí mộ thật.”

 

Cầu Tú Tú lập tức tán thành. Trung đội trưởng Trương thì lo lắng hỏi: “Liệu có dư chấn không?”

 

Lão Giang đáp: “Vừa rồi đất sụp là do cơ quan kích hoạt, không phải động đất thật. Nên dư chấn hầu như không có đâu.”

 

Rồi ông nói thêm: “Vậy đi, ta với đồ đệ ta xuống trước dò đường. Mọi người tạm ở đây, đừng di chuyển.”

 

Đúng như dự đoán, hễ có chuyện nguy hiểm, lão Giang chắc chắn kéo tôi theo.

Hạ Lan Tuyết và Ngân Linh cũng đòi đi cùng, nói rằng đã hành động thì phải cùng hành động.

 

Lão Giang xúc động: “Vẫn là tứ muội hiểu lòng ta.”

 

Hạ Lan Tuyết liếc ông một cái, lạnh giọng: “Tôi chỉ sợ ông lại làm khổ Kinh Lam thôi. Nếu chỉ có mình ông, tôi mới yên tâm đấy.”

 

Lão Giang giả vờ không nghe thấy, lẩm bẩm: “Miệng cứng mà lòng mềm…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trước khi đi, Cầu Tú Tú và Lâm Kiến Nghiệp cũng nhất quyết đi cùng. Lâm Kiến Nghiệp nói:



“Âm Khư là giấc mơ cả đời tôi, sao có thể bỏ dở giữa chừng được?”

 

Thấy họ kiên quyết như vậy, các chuyên gia khảo cổ khác cũng đứng dậy: “Hay chúng ta cùng đi, thêm người thêm sức.”

 

Trung đội trưởng Trương có nhiệm vụ bảo vệ đoàn khảo cổ, nên đành dẫn lính đi theo.

 

Chúng tôi lại trở về bên miệng hố.

 

Sau cú sụt đất vừa rồi, hố cũ đã biến mất, thay vào đó là một hang đen đường kính hàng chục mét, sâu hút không thấy đáy, tựa như một vực nuốt người.

 

Lão Giang ném một bó đuốc xuống. Vài giây sau, ánh lửa rơi đến tận đáy, trong thoáng chốc, chúng tôi thấy vô số xác xe ngựa cổ cùng xương trắng ngựa chiến la liệt.

 

Cầu Tú Tú cúi xuống nhìn, khẽ nói: “Hình như là hố chôn xe ngựa.”

 

Lão Giang đứng thẳng, mắt híp lại: “Nếu ta đoán không lầm… dưới đó chính là hoàng lăng ẩn giấu suốt ngàn năm của nhà Thương!”

 

Ông quay sang Hạ Lan Tuyết: “Đi thôi, tứ muội, xuống xem nào.”

 

Nói xong, ông lấy dây thừng trong balô, bắt đầu buộc cố định.



“Xe ngựa đã nhiều thế này… thì thử nghĩ xem, bên trong mộ vua Thương sẽ lớn đến mức nào?”

 

Mọi người chưa từng thấy ngôi mộ cổ nào đồ sộ đến thế, ai nấy đều trố mắt kinh ngạc.

 

Lão Giang giải thích: “Người thời Thương chuộng tục táng theo tộc. Nghĩa là những người cùng huyết thống sẽ được chôn chung. Khi sống cùng ra chiến trường, khi c.h.ế.t cũng phải tụ hội nơi suối vàng.”

 

Trung đội trưởng Trương cười nói:



“Nhưng mà người với người đều có dây mơ rễ má cả. Nếu ai cũng chôn gần nhau, hết người này lại tới người kia, chẳng phải sẽ hình thành một quần thể mộ khổng lồ sao?”

 

Lão Giang gật đầu: “Đúng thế.”

 

Ông nhìn xuống vực sâu đen ngòm, chậm rãi nói:



“Chỗ này chính là nơi chim Huyền Điểu hạ xuống, thuộc trung tâm vương triều Thương. Nói cách khác, đây rất có thể là lõi thật sự của quần thể mộ cổ. Dưới đó, e rằng tập trung toàn bộ đồ tuỳ táng quý giá nhất của thời Âm Thương.”

 

Lâm Kiến Nghiệp khẽ nhướng mày hỏi:



“Vậy mấy ngôi mộ mà chúng ta khai quật ở vùng ngoài Âm Khư trước đây là gì?”

 

Lão Giang cười nhạt:



“Nếu nơi này là chỗ yên nghỉ của hoàng thất, thì vòng ngoài dĩ nhiên chỉ có thể là mộ của tướng lĩnh và dân thường. Khi sống phải bảo vệ vua, khi c.h.ế.t cũng phải canh giữ linh hồn của vua.”

 

Lời ông nói khiến mọi người đều sững sờ. Tôi không nhịn được hỏi:



“Sư phụ, ý người là… dùng vô số mộ lớn nhỏ vây quanh, để chôn cùng một vư

ơng triều sao?”

 

Lão Giang chỉ liếc tôi, ánh mắt như muốn nói: tự mà tìm hiểu đi.



Rồi ông quay sang trung đội trưởng Trương, giơ tay ra: “Lão Trương, món ta bảo anh chuẩn bị đâu rồi?”

 

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Trung đội trưởng Trương phất tay ra hiệu, một lính truyền tin lập tức tháo chiếc ba lô màu xanh quân đội sau lưng, kéo anten lên — thì ra là một chiếc máy điện đài.

 

Tôi hơi ngẩn người. Lão Giang cần điện đàm để làm gì?

 

Không ngờ Lâm Kiến Nghiệp còn tò mò hơn tôi, ông ta bước lên hỏi ngay: “Giang tiên sinh, sao tôi không biết chuyện anh bảo chuẩn bị điện đài?”

 

Lão Giang cười thần bí: “Nói sớm quá, sợ ông mệt lòng thôi.”

 

Vừa dứt lời, ông đã thành thạo gửi đi một chuỗi tín hiệu Morse đến một địa chỉ bí mật.

 

Tôi từng học Morse ở đại học, nên nhanh chóng dịch ra được — “0562.”

 

Ngay khoảnh khắc đó, tôi thoáng thấy trên mặt Lâm Kiến Nghiệp hiện lên một tia hoảng loạn — rồi lập tức biến mất.