Khuôn mặt tinh xảo không chút tỳ vết của thiếu nữ gần trong gang tấc, khiến từng đường nét càng thêm rõ ràng. Làn da nàng mịn màng tựa như lớp vỏ vừa bóc của quả trứng luộc, non mềm đến mê hoặc lòng người.
Khoảnh khắc vô tình chạm vào nhau, cả hai bỗng như bị định trụ tại chỗ, chỉ mở to mắt nhìn đối phương, không ai kịp phản ứng.
Ánh mắt tím ma mị của nam nhân dần trầm xuống. Vật nhỏ này... chẳng lẽ bị choáng váng? Cứ thế áp sát hắn mà không né tránh, chẳng lẽ nàng đang chơi với lửa, cố tình câu dẫn hắn sao?
Lẽ ra, càng tiếp xúc, càng quen thuộc, thì lòng hắn phải dửng dưng hơn mới đúng. Nhưng không hiểu sao, có thứ gì đó trong hắn dần thay đổi. Ban đầu chỉ cảm thấy nàng thú vị, rồi lại vì sự quý trọng nhân tài mà lưu tâm, hết lần này đến lần khác phá lệ vì nàng, hết lần này đến lần khác xuất hiện bên nàng, giúp nàng giải nguy.
Hắn bảo vệ nàng, không để bất kỳ ai tổn thương nàng dù chỉ một chút. Bởi vì mỗi lần thấy nàng bị thương, hắn lại cảm thấy vô cùng chói mắt.
Rõ ràng biết thể chất đặc thù của mình, không thể dễ dàng bị thương, nhưng hắn vẫn cam tâm tình nguyện thay nàng chịu đựng những đau đớn đó. Dù mỗi lần bị thương xong, hắn đều cảm giác như bị đánh một trận sống dở chết dở, phải rất lâu sau mới có thể hồi phục.
Nhưng so với việc được nhìn thấy nàng tung tăng nhảy nhót, những chuyện đó có là gì chứ?
Trời mới biết hắn sợ hãi đến nhường nào khi nhìn thấy nàng nằm bất động trên giường, không chút sức sống. Mỗi lần nàng hôn mê, cả người đều lạnh băng, hơi thở mong manh, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi thế gian này. Những lúc ấy, hắn không dám rời đi, chỉ sợ nếu chớp mắt một cái, nàng sẽ ngủ mãi không tỉnh lại nữa.
Bạch Chi Ngạn suốt ngày trêu chọc hắn, hỏi rằng liệu hắn có đang mưu đồ bất chính với tiểu nha đầu này không, rằng khi nào thì hắn sẽ nảy sinh tâm tư khác đối với nàng.
Hừ, trái tim con người là thứ phức tạp, ai có thể nói chắc được chứ?
Nhưng có một điều hắn biết rõ, thiếu nữ trước mắt này, đối với hắn mà nói, quả thực không giống bất kỳ ai.
Hơn hai trăm năm qua, hắn đã gặp vô số người, nhưng chưa từng có ai lọt vào mắt hắn. Càng chưa từng có ai khiến hắn có cảm giác này—
Một loại cảm giác muốn giữ nàng vĩnh viễn bên mình.
Ma xui quỷ khiến, ngay khi thiếu nữ vừa tỉnh táo lại và định rời xa hắn, nam nhân đột nhiên vươn tay, siết chặt nàng vào lòng. Ngay sau đó, đôi môi vừa mới tách ra không bao lâu liền bị hắn mạnh mẽ áp xuống lần nữa.
Khoảng cách gần đến mức có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt phượng xinh đẹp của nàng - tràn đầy kinh ngạc, mờ mịt, cùng chút bối rối không biết làm sao.
Xuy... Vật nhỏ, đã tự đưa tới cửa rồi còn muốn chạy? Đừng có mơ!
Khanh Vũ trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng. Một cơn đau nhẹ truyền đến từ cánh môi, là do nam nhân kia ngang ngược cắn mút, bá đạo đến mức không cho nàng bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
Gia hỏa này... rốt cuộc đang làm gì vậy?
Nếu nàng không hiểu sai, thì... hắn đang hôn nàng?
Nhưng từ khi nào quan hệ giữa bọn họ lại thân mật đến mức có thể làm loại chuyện thế này?
Mãi đến khi nam nhân cuối cùng cũng chịu buông tha đôi môi nàng, Khanh Vũ mới chậm rãi hoàn hồn. Đôi mắt phượng hơi ánh nước, mông lung tựa như cánh hoa bị sương sớm thấm ướt, đẹp đến mức khiến người ta động lòng.
Nhìn dáng vẻ có chút ngơ ngẩn của nàng, Lâu Quân Nghiêu bỗng bật cười khẽ, lồng ngực khẽ rung động, giọng cười lười biếng mà trầm thấp, mang theo chút sung sướng không thể che giấu.
Ngay sau đó, hắn bất chợt cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một ngụm lên đôi môi vừa bị hôn đến ửng đỏ của nàng, giọng nói khàn khàn, lười nhác mà mê hoặc:
"Lần sau nếu muốn hôn ta, không cần lén lút. Ta sẽ không phản kháng, mặc ngươi muốn làm gì thì làm."
Khanh Vũ: "..."
Nàng khi nào thì từng nghĩ muốn hôn hắn? Còn phải hôn trộm nữa sao??
Người này... còn có thể vô sỉ hơn chút nữa không?
Rõ ràng là hắn mặt dày vô liêm sỉ khinh bạc nàng, vậy mà vẫn có thể thốt ra những lời như thế?!
Quả nhiên, câu ngạn ngữ kia nói không sai, người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch!
Khanh Vũ ngoài cười nhưng trong không cười, nhẹ nhàng thoát khỏi cánh tay hắn, giọng điệu vô cùng lý trí:
"Ta coi như hôm nay ngươi quên uống thuốc nên nổi điên, không thèm chấp nhặt. Dù sao hiện tại ta còn có chuyện cần nhờ ngươi. Nhưng nếu lần sau ngươi lại phát điên mà muốn cắn người, nhớ báo trước một tiếng, ta giúp ngươi châm cứu mấy mũi là xong. Yên tâm, nếu đã là bằng hữu, ta không lấy tiền."
Lâu Quân Nghiêu hơi sững người. Hắn vốn nghĩ rằng nàng sẽ có phản ứng như mấy lần trước, hoặc nổi giận ngay tại chỗ, hoặc tức đến đỏ mặt mà lườm hắn như muốn giết người, hoặc hờn dỗi cả mấy ngày không thèm để ý đến hắn. Không ngờ lần này... lại bình tĩnh đến đáng sợ?
Nhưng mà... lời này đúng là không nhẹ chút nào.
Lâu Quân Nghiêu rũ mắt, cười khẽ: "Đã có chuyện cần nhờ ta, vậy cũng phải có chút thù lao chứ. Chỉ là, với quan hệ giữa chúng ta, những thứ tầm thường như tiền bạc lại quá mức rẻ mạt. Cho nên..."
Khanh Vũ nhướng mày: "Cho nên cái gì?"
Nhìn biểu cảm của gia hỏa này liền biết hắn chẳng nói ra được lời gì hay ho. Còn nữa... bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì mà hắn lại nói ra những lời mập mờ như thế?
Lâu Quân Nghiêu chớp mắt, bộ dạng nghiêm túc: "Ừm... Nếu lần sau ta lại nổi điên muốn cắn người, ngươi cũng không cần phí tâm châm cứu cho ta, chỉ cần hy sinh một chút là được."
Khanh Vũ: "...?"
Hy sinh một chút? Ý hắn là gì?
Nàng nhất thời chưa kịp phản ứng, nhưng khi nhớ lại lời mình vừa nói, lại liên tưởng đến hành động vô sỉ của hắn ban nãy, thiếu chút nữa đã bật cười vì tức.
"Lâu Quân Nghiêu." Nàng đột nhiên gọi tên hắn, giọng điệu dịu dàng đến lạ.
Vừa rồi còn lạnh nhạt xa cách, giờ lại mềm mại thế này, khiến Lâu Quân Nghiêu hơi nhướng mày đầy cảnh giác, không biết thiếu nữ này lại định giở trò gì.
Chỉ thấy nàng chậm rãi mỉm cười, đôi môi mềm như cánh hoa khẽ cong lên. Vừa nãy còn tránh hắn như tránh tà, vậy mà giờ lại chầm chậm tiến đến gần.
Mắt phượng khẽ híp lại, ánh cười quyến rũ, khuôn mặt tinh xảo càng trở nên diễm lệ động lòng người. Một nụ cười như vậy, một ánh mắt như vậy, từng cử chỉ đều như có chủ ý mê hoặc.
Thật đúng là một yêu tinh trời sinh để câu dẫn lòng người.
Nàng khẽ hé môi, giọng nói chậm rãi đầy mị hoặc: "Ngươi... có phải đã thích ta rồi không?"
Lâu Quân Nghiêu khẽ sững lại, không ngờ nàng lại hỏi câu này. Một thoáng bất ngờ khiến hắn có chút trở tay không kịp.
Hắn thu lại ánh mắt, không trực tiếp trả lời mà chỉ mỉm cười, kéo khoảng cách giữa hai người lại gần hơn nữa. Trán hắn gần như chạm vào nàng, giọng nói trầm thấp đầy ẩn ý: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Đôi mắt tím sâu thẳm tựa như một cơn lốc xoáy, giống như có thể hút lấy linh hồn người khác.
Khanh Vũ rốt cuộc vẫn không đấu lại được tên đại ma đầu đã sống hơn 200 năm này. Hắn nói chuyện thì cứ nói, nhưng đôi môi mỏng lại càng lúc càng gần, dường như chỉ cần nàng hơi động đậy là sẽ bị hôn lần nữa.
Rốt cuộc là chiếm tiện nghi nghiện rồi sao?
Khanh Vũ hít sâu một hơi, dứt khoát đưa tay chống vào ngực hắn, đẩy ra một chút, nghiêng đầu sang một bên để bình ổn cảm xúc vừa bị hắn quấy nhiễu.
Lâu Quân Nghiêu chống cằm, nghiêng đầu nhìn nàng, khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười đầy hứng thú.
Có phải hắn dọa vật nhỏ này hơi quá rồi không?
Ừm... Loại chuyện này vẫn nên từ từ tính toán, tránh cho nàng cảm thấy phản cảm thì lại không hay.
———
Mặt trời dần ngả bóng, chẳng mấy chốc đã sắp tới Vân Tiêu Thành.
"Hề Trạm Thần, đi tìm thiếu nữ thiên tài của Phiêu Miểu Tông sao?"
Nghe thuộc hạ báo lại, Cơ Nhạn Long khẽ cười, vẻ mặt lộ ra vài phần hứng thú. "Tên đó xưa nay vô tình ít dục, không màng thế sự, ngoài tiếp nhận nhiệm vụ thì chỉ ru rú ở trong rừng trúc, đóng cửa không ra. Lần này lại chủ động hành động, là vì cái gì đây?"
Phía sau, có người thấp giọng suy đoán: "Nghe nói thiếu nữ kia dung nhan tuyệt mỹ, là tuyệt sắc hiếm có. Hơn nữa còn là toàn hệ thiên tài, đương nhiên không phải người tầm thường. Có lẽ chính vì nàng đặc biệt như vậy, nên hắn mới để tâm chăng?"
Cơ Nhạn Long cười, ánh mắt thâm sâu khó đoán. Ông ta lắc đầu, chậm rãi nói: "Hề Trạm Thần là một kẻ quái dị. Từ ngày ta mang hắn về Tiêu Dao Cốc, hắn đã tự mình thành lập Ám Sát Điện. Ta dung túng hắn, chẳng qua là vì hắn làm việc có lợi cho cốc, giúp ta mở rộng thế lực.
Dù có sức mạnh cường đại, nhưng hắn chưa từng bận tâm đến danh lợi, ở Tiêu Dao Cốc cũng luôn vô cùng khiêm nhường, dường như chẳng có tham vọng gì cả. Hắn thật sự muốn gì... đến bây giờ ta vẫn chưa thể nhìn thấu."
"Hề Trạm Thần rốt cuộc có tâm tư gì, hoặc có mưu đồ gì khi tiếp cận thiếu nữ của Phiêu Miểu Tông, chuyện đó tạm thời không bàn đến. Nhưng thuộc hạ lại thấy có một chuyện khác đáng chú ý hơn."
Tên thuộc hạ trầm ngâm một lát rồi mới lên tiếng: "Hề Trạm Thần ra tay chưa bao giờ thất bại, bất kể là giết người hay đoạt vật. Nhưng lần này, khi lấy Phật Thủ Thánh Liên, hắn lại thất thủ. Cốc chủ không cảm thấy... chuyện này có chút kỳ lạ sao?"
Cơ Nhạn Long nhướng mày nhìn người kia: "Ngươi có suy nghĩ gì?"
"Thuộc hạ cho rằng, hắn tuyệt đối không thể nào thất bại. Nhất định trong chuyện này có điều gì đó đã xảy ra."
Cơ Nhạn Long gật gù, đưa tay vuốt cằm, khóe môi lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý. "Quả thực là không tầm thường... Xem ra lần này hắn rời cốc, đã gặp phải chuyện thú vị rồi!"
———
Đêm dần buông xuống.
Người của tam đại tông môn tham gia Ái Hữu Hội lần này đều đã tập hợp đầy đủ. Ngoài các đệ tử dự thi, những ai muốn đi theo quan sát cũng có thể cùng lên đỉnh Vân Tiêu Thành.
Tuy nhiên, nơi đó không phải ai cũng có thể dễ dàng đặt chân tới.
Hàng vạn bậc thang dẫn lên Vân Tiêu Thành, không ai được phép sử dụng linh lực để trợ giúp. Nếu ai vi phạm, lập tức sẽ bị kết giới đánh văng ra ngoài. Mà độ cao đó không phải chuyện đùa, nếu bị đánh rơi giữa chừng, không bàn đến việc thất bại ngay trước vạch đích, liệu có toàn mạng hay không còn là một câu hỏi lớn.
Chính vì vậy, mặc dù Vân Tiêu Thành được coi là kỳ quan của đại lục Tuyền Kỳ, nhưng chưa bao giờ có người nào có thể dễ dàng bước lên đỉnh. Nó không chỉ thử thách thể lực và sức chịu đựng, mà còn là bài kiểm tra ý chí. Một khi đã quyết định leo lên, không thể quay đầu lại. Nếu không thể kiên trì đến cùng, bỏ cuộc đồng nghĩa với mất mạng.
Về Vân Tiêu Thành, thực ra còn có một truyền thuyết vô cùng tốt đẹp.
Người ta kể rằng, nơi đây chính là thử thách dành cho những kẻ yêu nhau thật lòng.
Chỉ có những đôi lứa yêu nhau chân thành mới có thể cùng nhau vượt qua Vân Tiêu Thành. Nếu họ nắm tay nhau, bước lên tận đỉnh và cùng nhau ưng thuận một tâm nguyện, điều ước đó nhất định sẽ trở thành hiện thực.
Nếu đôi nam nữ nào có thể cùng bước lên, thì đó chính là duyên phận do trời định. Bọn họ là những người cuối cùng sẽ nắm tay nhau đi đến tận cùng.
"Truyền thuyết về Vân Tiêu Thành này, thật hay giả còn chưa rõ. Nhưng dù sao, việc đầu tiên các vị cần làm chính là chinh phục đỉnh núi này. Làm ơn nhất định phải kiên trì đến cùng. Nếu không, chỉ một chút bất cẩn, không chỉ công sức bỏ sông bỏ bể mà ngay cả tính mạng cũng có thể chôn vùi. Hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định." Cơ Nhạn Long tủm tỉm cười, sau đó nhìn về phía mọi người tiếp tục mở miệng.
"Để chứng thực một chút về truyền thuyết chuyện tình giữa hai người yêu nhau ở Vân Tiêu Thành, nếu các vị không ngại thì cùng nhau tới thử xem, nói không chừng trong đó sẽ có người định mệnh của các ngươi. Vậy nên lần này chinh phục đỉnh Vân Tiêu Thành, nam nữ tách ra hành động. Mỗi bên có một lối vào riêng. Ta ở đây chờ tin tốt của các vị!."