So với con đường đầy rẫy nguy hiểm bên kia, nhóm của Khanh Vũ lại thuận lợi đến mức khó tin. Nếu tiếp tục với tốc độ này, chưa đến nửa canh giờ nữa họ sẽ đặt chân lên đỉnh núi.
"Không biết ca ca bọn họ bên đó thế nào rồi." Minh Y Y đi cạnh Khanh Vũ, đột nhiên lên tiếng, giọng có chút trầm xuống.
Khanh Vũ khẽ nhướng mày nhìn nàng: "Sao vậy?"
"Ta cứ có dự cảm không lành." Minh Y Y cau mày, đôi mắt trong veo ánh lên vẻ lo lắng. "Hai lối vào của Vân Tiêu Thành, theo lý mà nói, phải có mức độ nguy hiểm ngang nhau. Nhưng ngươi xem, chúng ta đi quá suôn sẻ, chẳng phải là bất thường sao? Có khi nào tất cả nguy hiểm đều tập trung ở lối vào bên kia không?"
Khanh Vũ trầm ngâm rồi khẽ gật đầu: "Ngươi nói cũng có lý."
Nàng thu ánh mắt, lòng bàn tay khẽ động, một viên thủy tinh cầu màu tím xuất hiện. Linh lực từ tay nàng truyền vào, thế nhưng sau một hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì.
Khanh Vũ nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng...
Trước khi tách ra, hắn rõ ràng đã dặn dò nàng: nếu gặp nguy hiểm, nhất định phải gọi hắn. Vậy mà giờ lại không có chút hồi âm, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
"Lâu Quân Nghiêu." Nàng thử lần nữa, dồn linh lực vào trong thủy tinh cầu, gọi tên nam nhân bên kia. Nhưng vẫn là một khoảng lặng đáng sợ.
Bất giác, lòng nàng trầm xuống. Chẳng lẽ thật sự có biến cố?
Lâu Quân Nghiêu là người đến từ Vân Trung Thiên, một thế giới cao cấp hơn. Ở đại lục cấp thấp này, thứ có thể khiến hắn rơi vào tình trạng mất liên lạc... gần như là không thể. Trừ phi...
Ngay lúc suy nghĩ ấy vừa lóe lên, thủy tinh cầu trong tay nàng bỗng nhiên rung mạnh.
Bên trong nó, một màu đỏ sẫm lan tràn, như máu tươi thấm đẫm.
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Hôm nay, tất cả các ngươi đều phải ch.ết."
Một giọng nói quen thuộc đến mức dù có muốn quên cũng không thể vang lên, truyền qua mạch kết nối của thủy tinh cầu, khiến đôi mắt Khanh Vũ lập tức mở to.
Hơi thở tà ác kia... dù cách một lớp thủy tinh, nàng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng.
Những thiếu nữ bên cạnh cũng sững sờ. Minh Y Y lo lắng không thôi, vội vàng hỏi: "Người này là ai? Có phải bên đó thực sự đã gặp nguy hiểm?"
Lòng bàn tay Khanh Vũ siết chặt, ánh mắt tối sầm lại, giọng nói lạnh đến thấu xương, từng chữ cất lên như băng giá: "Khanh Thiên Lân, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Nàng không thể nhìn thấy tình cảnh bên kia, nhưng nàng biết, tên nam nhân kia vẫn luôn theo dõi nàng từ trong bóng tối. Mọi hành động của nàng, hắn ta đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Quả nhiên, ngay khi lời nàng vừa dứt, một giọng nói lại vang lên từ thủy tinh cầu. Nhưng lần này, giọng điệu không còn âm trầm tà ác mà trở nên dịu dàng như tiếng thì thầm: "Ta muốn nàng... Khanh Khanh."
Sắc mặt Khanh Vũ trầm xuống, nét tinh xảo trên khuôn mặt như phủ một lớp băng sương. "Ngươi đã làm gì bọn họ?"
"Bọn họ?" Nam nhân kia cười nhẹ, giọng điệu pha chút nghi hoặc, như thể thật sự không hiểu nàng đang nói gì.
"Đừng giả ngu với ta! Đồ vật của hắn sao lại ở trong tay ngươi?"
Một tiếng "xuy" vang lên, hắn ta cười cợt: "A, ngươi nói con quái vật mắt tím kia sao? Nhắc tới mới nhớ, đôi mắt đó thật sự rất đẹp, tựa như bảo thạch. Nếu moi ra chế thành đồ trang sức, có lẽ sẽ trở thành món bảo vật độc nhất vô nhị trên thế gian..."
"Đồ điên! Đừng động vào hắn!" Giọng Khanh Vũ nghẹn lại, đáy mắt ánh lên sự căm hận và lo lắng tột cùng. "Nếu ngươi dám làm tổn thương hắn, ta nhất định không để yên cho ngươi!"
"Vậy những người này thì sao? Nếu ta động vào họ một chút... chắc cũng không có vấn đề gì chứ?" Ngay khi giọng nói của hắn ta vừa dứt, sắc đỏ sậm trong thủy tinh cầu dần dần tan đi, để lộ hình ảnh bên trong.
Khanh Bắc xuất hiện đầu tiên, gương mặt tái nhợt, khóe môi vương đầy m.á.u.
Cảnh tượng thay đổi, Hề Trạm Thần hiện lên trong tầm mắt. Hắn tựa người vào một tảng đá, toàn thân bị những sợi xích sắt quấn chặt, thứ vốn là sương đen biến hóa mà thành. Mỗi lần hắn giãy giụa, xiềng xích lại càng siết mạnh hơn, đến mức m.á.u tươi chậm rãi rỉ ra từ khóe môi mỏng.
Xung quanh còn rất nhiều đệ tử tham gia Ái Hữu Hội, ai nấy đều thương tích chồng chất. Có người đã kiệt quệ, chỉ còn chút hơi tàn bám víu lấy sự sống.
Khanh Vũ siết chặt tay đến mức đầu ngón tay tái nhợt. Giọng nàng lạnh lẽo như băng: "Ngươi hại nhiều người như vậy, không sợ trời phạt sao?"
Nam nhân bật cười, giọng điệu thấp trầm mang theo sự chế giễu: "Trời phạt? Thứ đó chỉ để lừa trẻ con thôi, Khanh Khanh à, nàng thật đáng yêu, đến giờ còn tin vào nó. Nếu thực sự có cái gọi là trời phạt, thì với số tội nghiệt không đếm xuể trên người ta, chẳng phải đã ch.ết vô số lần rồi sao?"
Hắn ta dừng lại, sau đó thong thả nói tiếp, giọng điệu nhẹ như cơn gió nhưng lại chứa đựng sát ý lạnh thấu tim: "Nói mới nhớ, nơi này có một tiểu quỷ... Là đệ đệ kiếp này của ngươi đúng không? Nghe nói ngươi rất để ý hắn. Còn cả nam nhân mắt tím kia, quan hệ giữa hai ngươi có vẻ không hề nông cạn."
"Vậy chúng ta chơi một trò chơi đi."
"Ta cho nàng một khắc (15ph). Trong khoảng thời gian đó, nếu nàng tìm được nơi ta giam giữ bọn họ, thì có thể cứu một người. Chỉ một mà thôi. Nếu một khắc trôi qua mà nàng vẫn chưa đến... ta sẽ ném cả hai từ trên đỉnh Vân Tiêu Thành xuống."
"À, nàng đừng mong chờ vào vận may. Ta thừa nhận nam nhân kia có tu vi cao thâm, nếu đơn đả độc đấu, ta chưa chắc là đối thủ của hắn. Nhưng đáng tiếc thay, ta nắm giữ Khôi Lỗi Thuật mạnh nhất thế gian. Hơn nữa, hiện giờ trong lòng hắn ta chỉ tràn ngập hình bóng ngươi. Chỉ là một ảo cảnh nhỏ nhoi thôi, vậy mà hắn lại dễ dàng trúng chiêu đến mức nực cười."
"Ngươi dám tổn thương hắn, ta nhất định không tha cho ngươi!" Khanh Vũ nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ.
"Yên tâm, chỉ cần chưa chạm tới thời gian một khắc, ta sẽ không giết hắn. Cùng lắm chỉ khiến hắn nếm chút đau khổ mà thôi..."
"Khanh Thiên Lân!"
"Ta chờ nàng, Khanh Khanh. Nhớ phải nhanh lên nha..."
Hình ảnh trong quả cầu thủy tinh bất chợt lóe lên rồi đứt đoạn, sau đó nhanh chóng khôi phục nguyên trạng.
Mộ Lai và Minh Y Y đều hiểu tâm trạng nàng lúc này, nên không ai lên tiếng quấy rầy, chỉ lặng lẽ chờ nàng ổn định lại cảm xúc.
Một lúc sau, giọng nói trầm lặng của nàng vang lên: "Thời gian không đủ, tất cả lại gần đây. Chúng ta sẽ trực tiếp dùng không gian Truyền Tống Trận để lên tầng đỉnh."
Không gian Truyền Tống Trận là một loại pháp thuật cao cấp chỉ xuất hiện trên những đại lục cấp cao, có thể dịch chuyển tức thì với tốc độ cực nhanh, rút ngắn đáng kể hành trình và tiết kiệm thời gian không cần thiết.
Mặc dù mọi người đều kinh ngạc, nhưng không hỏi nhiều mà chậm rãi tiến lại gần. Chỉ thấy thiếu nữ sắc mặt lạnh lẽo khẽ niệm một câu chú ngữ, sau đó vung tay lên. Ngay lập tức, toàn bộ thân ảnh bọn họ biến mất khỏi nơi đó, tiến vào một thế giới trắng xóa.
Dưới chân họ không ngừng di chuyển với tốc độ chóng mặt, xung quanh lướt qua vô số điểm sáng lấp lánh. Cảnh tượng này khiến những người chưa từng tiếp xúc với không gian Truyền Tống Trận không khỏi cảm thấy mới lạ.
"Những điểm sáng này là gì vậy?" Mộ Lai tò mò hỏi.
Khanh Vũ giải thích: "Chúng là thời gian đã bị tiết kiệm. Vì chúng ta đang ở trong không gian Truyền Tống Trận, thời gian không thể trôi qua ở đây, nên nó hóa thành những điểm sáng."
"Nếu có cách để tiết kiệm thời gian, vậy có nghĩa là... cũng có cách để đảo ngược dòng chảy thời gian đúng không?" Minh Y Y trầm ngâm suy đoán.
"Đúng là có cách này, nhưng ngược dòng thời gian chính là hành động nghịch thiên. Người thi pháp phải trả một cái giá tương đương." Khanh Vũ thu hẹp con ngươi, giọng nói trầm xuống. Phương pháp này vốn hiếm có người dám sử dụng, bởi cái giá phải trả thực sự quá đắt.
"Khốn kiếp! Mau thả ta ra!"
Viêm Tuyệt bị trói chặt vào tảng đá, vùng vẫy thế nào cũng không thoát được. Cơn giận bốc lên, hắn không nhịn được mà chửi ầm lên.
Sống hơn hai mươi năm, hắn chưa từng chịu nhục nhã thế này!
Đường đường là người của Ám Sát Điện, đám người Phiêu Miểu Tông kia khi gặp hắn đều phải khúm núm cúi đầu. Ngay cả khi bước chân ra ngoài, chỉ cần nghe danh "Diêm La mặt cười" cũng đủ khiến kẻ khác sợ mất mật. Vậy mà hôm nay lại thảm bại đến mức này, quả thực là nỗi sỉ nhục lớn nhất đời hắn!
Nhưng điều khiến hắn tức điên hơn không chỉ là việc bị bắt, mà là bị trói một cách thảm hại ngay tại địa bàn của chính mình, Vân Tiêu Thành, bên trong Tiêu Dao Cốc!
"Đừng phí sức la hét nữa, giữ lại một chút đi, lát nữa sẽ càng thú vị đấy." Từ trong màn sương đen, một bóng người lờ mờ hiện ra, giọng điệu mang theo vẻ khinh miệt.
Lúc này, nơi đây chỉ còn lại Viêm Tuyệt, kẻ vừa bị chặt mất một cánh tay, thương tích đầy mình, hành động bất tiện. Những người khác đều đã biến mất.
Viêm Tuyệt căm phẫn phun một bãi nước bọt, giọng khàn đặc: "Chúng mày đã mang đại ca tao đi đâu?"
"Lo thân mình trước đi, còn lo nổi cho kẻ khác sao?" Bóng đen cười lạnh, giọng nói đầy giễu cợt.
Viêm Tuyệt nghiến răng, trong lòng dấy lên một suy đoán: "Rốt cuộc chúng mày là thứ quái vật gì? Trên đại lục Tuyền Ky, tuyệt đối không thể có kẻ nào có tu vi biến thái như vậy, hơn nữa còn sử dụng thứ tà thuật chưa từng nghe qua... Chẳng lẽ chúng mày đến từ đại lục thượng giới?"
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn lóe lên: "Người của đại lục thượng giới mà tàn sát người hạ dưới, đó là nghịch thiên, chắc chắn sẽ bị thiên phạt!"
"Ồ? Thiên phạt à? Ha ha ha ha... Ta sợ quá đi mất!" Màn sương đen cuồn cuộn, kèm theo một tràng cười ngạo nghễ, cuồng vọng. Sau đó, giọng nói đầy chế giễu vang lên:
"Chủ nhân của ta là kẻ ngay cả thiên phạt cũng phải kiêng kỵ ba phần, ngươi nghĩ ta sẽ sợ thứ đó sao? Nực cười! Nhưng các ngươi, những con kiến nhỏ bé này, rất nhanh thôi sẽ được bước vào thế giới cực lạc, không còn phải vướng bận những tranh đấu âm mưu của thế gian nữa..."
Tại nơi cao nhất của Vân Tiêu Thành, phía ngoài cung điện là màn đêm mênh mông bát ngát, kéo dài thẳng đến tận chân trời. Trên cung điện, những đám mây lững lờ trôi, chỉ cần đưa tay ra là dường như có thể chạm tới. Đứng ở nơi cao như vậy, cảm giác quả nhiên khác biệt.
"Chỉ còn mấy canh giờ nữa là trời sáng."
Giọng nói ôn hòa vang lên. Nam nhân tuấn mỹ, bạch y không nhiễm bụi trần, khóe môi mang theo một nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng như ánh dương đầu xuân, dường như có thể xua tan giá lạnh của gió đêm.
Đứng phía sau hắn ta, cách hai ba bước, là một nam nhân khác đang cúi thấp đầu, không ai khác chính là Cốc chủ Tiêu Dao Cốc, Cơ Nhạn Long.
Ông ta lặng lẽ quan sát hai người bị treo lơ lửng bên cạnh cung điện. Bọn họ bị trói giữa không trung, chỉ cần hơi động một chút là sẽ rơi xuống vực sâu không đáy phía dưới.
Hai người kia... rốt cuộc có thân phận gì, mà lại khiến chủ thượng đích thân ra tay?
"Sao vậy? Ngươi rất tò mò về bọn họ?" Giọng nói mang theo ý cười lạnh lùng chậm rãi vang lên.
Toàn thân Cơ Nhạn Long bất chợt cứng đờ, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, vội vàng cúi đầu thấp hơn, giọng run rẩy: "Thuộc hạ không dám."
Một kẻ cầm quyền trong tam đại tông môn của đại lục, vậy mà lại khom lưng cúi đầu trước người này. Thật sự khiến người ta phải mở rộng tầm mắt!
"Đừng căng thẳng như vậy." Nam nhân cười khẽ, vươn tay vỗ nhẹ lên vai ông ta, giọng điệu thản nhiên: "Chỉ cần chờ một lát nữa, ngươi sẽ biết. Cứ thoải mái mà xem kịch hay đi."
Cơ Nhạn Long lập tức đáp vâng, không dám chậm trễ.
Giữa không trung, bóng dáng bạch y thon dài chậm rãi tiến đến gần. Hắn ta hơi ngẩng cằm, ánh mắt rơi trên người nam nhân đang nửa khép mắt, thần sắc nhàn nhạt, câu môi cười nói:
"Không biết Khanh Khanh có kịp chạy đến trong vòng một khắc không đây? Nếu nàng lỡ đến muộn... trò chơi này e là không thể tiếp tục nữa rồi."
Lâu Quân Nghiêu vẫn không hề thay đổi sắc mặt, hoàn toàn không có ý định đáp lại hắn ta. Ánh mắt hắn lướt sang thiếu niên hôn mê bên cạnh, thương thế quá nặng, không biết còn có thể cầm cự được bao lâu.
Nhìn thấy vậy, nam nhân kia cũng không tức giận. Hắn ta chỉ mỉm cười, ánh mắt thâm sâu như cơn sóng ngầm dưới biển rộng, chậm rãi hỏi:
"Ngươi nói xem, Khanh Khanh sẽ chọn tiểu tử này chết... hay là ngươi chết?"