Tiếng hét tức tối xen lẫn nét nũng nịu vang lên trong bóng đêm, làm kinh động một bầy chim vô danh bay tán loạn.
Lâu Quân Nghiêu không hề để tâm đến cơn giận của nàng, chỉ thấp giọng bật cười. Một tay vòng qua eo mảnh khảnh của thiếu nữ, ôm chặt nàng rồi lao xuống vực. Vừa nãy còn ra vẻ yếu ớt, bị khống chế, vậy mà giờ đây động tác lại nhanh nhẹn vô cùng, chẳng hề giống một kẻ bị thương chút nào.
Lúc này, Khanh Vũ càng thêm chắc chắn, tên này trước đó nhất định là giở trò khổ nhục kế để lừa nàng! Hắn đúng là vô sỉ đến mức không thể chấp nhận được!
Từ đầu đến cuối, mục đích của Khanh Thiên Lân chỉ có một, bắt được Khanh Vũ. Dẫn dụ nàng đến đây, bắt hay giết người khác, tất cả đều chỉ là thủ đoạn.
Nhưng giờ phút này, chứng kiến nàng rơi xuống vực sâu, ngay cả ý định giết chóc trong lòng hắn ta cũng phai nhạt đi. Hắn ta chỉ có duy nhất một suy nghĩ, nàng chắc chắn sẽ không sao. Dù bên dưới có hiểm nguy thế nào, nàng vẫn có thể hóa dữ thành lành.
Hắn ta muốn có được nàng, nhưng chưa từng nghĩ đến việc làm tổn thương nàng, dù cho nàng căm hận hắn đến nhường nào, thậm chí muốn giết hắn ta.
Người nam nhân đứng bên rìa vực, dù khoác trên mình bộ bạch y nhưng vẫn không thể che giấu được hơi thở u ám lạnh lẽo toát ra từ hắn ta.
Hề Trạm Thần đứng cách hắn ta vài bước, có thể cảm nhận rõ ràng luồng khí tức cuồng bạo đang không ngừng xoáy lên quanh hắn ta, như thể có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
Hề Trạm Thần hơi cụp mắt, bỗng nhiên lên tiếng: "Để ta xuống tìm Khanh Vũ."
Ngay khi câu nói này thốt ra, sát khí trên người Khanh Thiên Lân càng trở nên hung bạo. Nhưng câu tiếp theo lại khiến hắn ta hơi thu liễm cơn giận.
"Mặc dù ta không biết nguyên nhân cụ thể là gì, nhưng mơ hồ vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng. Nàng vẫn còn sống, vẫn bình an." Dừng lại một chút, Hề Trạm Thần nói tiếp: "Còn về kẻ có đôi mắt tím kia... thực ra ngay từ sớm hắn đã phá giải được khôi lỗi thuật của chủ nhân, chỉ là vẫn nhẫn nhịn không ra tay. Khả năng rất lớn, tất cả đều là vì muốn tranh thủ sự đồng tình của Khanh Vũ."
Nghe đến đây, sắc mặt Khanh Thiên Lân lập tức trầm xuống. Đôi mắt sắc bén xoay sang nhìn Hề Trạm Thần, giọng lạnh lùng: "Sao ngươi không nói sớm?"
Không đợi Hề Trạm Thần trả lời, Khanh Thiên Lân đã bật cười lạnh, giọng đầy khinh miệt: "Hắn đúng là kẻ có tâm kế. Chắc hẳn việc bị thương, bị ta bắt trước đó cũng chỉ là khổ nhục kế, chẳng qua là để khiến Khanh Khanh đau lòng mà thôi. Đúng là vô sỉ cực điểm."
Bảo sao Khanh Khanh lại quan tâm tới hắn đến thế, thậm chí vì cứu hắn mà không màng đến tính mạng. Một kẻ vừa có tâm cơ, vừa có thủ đoạn, lại còn mang bộ dạng yêu nghiệt như vậy, nàng làm sao có thể đấu lại hắn?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Khanh Thiên Lân càng thêm khó coi.
"Ngươi lập tức xuống mang Khanh Khanh trở về. Còn về nam nhân kia, nếu gặp được, bất kể thế nào cũng phải giết cho ta!"
Hề Trạm Thần cụp mắt, khẽ đáp một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Bên kia, Khanh Vũ và Lâu Quân Nghiêu mất hơn nửa canh giờ mới chạm đáy vực.
Chỉ có điều, ai mà ngờ được dưới này lại là một dòng sông lạnh băng chảy xiết! Cả hai rơi thẳng xuống nước, đúng lúc ấy, một đợt sóng lớn ập đến, lập tức cuốn bọn họ vào trận mưa bọt nước dữ dội, khiến hai người ướt sũng như gà rơi vào nồi canh.
Lâu Quân Nghiêu ngẩn ra một thoáng, từng giọt nước tí tách chảy xuống từ những sợi tóc trên thái dương hắn. Đường đường là chúa tể một phương của Vân Trung Thiên, vậy mà đây lại là lần đầu tiên trong đời hắn chật vật đến mức thế này.
Hàng mi dài rậm dính nước, càng làm đôi mắt tím thấu triệt thêm phần mê hoặc. Tuấn nhan yêu dị, thần sắc vừa có chút mờ mịt, lại có chút ngây thơ, trông chẳng khác nào một đóa phù dung mới nở, tuyệt mỹ đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Khanh Vũ nhìn hắn, cuối cùng không nhịn nổi bật cười thành tiếng:
"Ha ha ha... Ngươi thế này... Ha ha... Thật sự là... Ha ha... Quá mức dụ người phạm tội rồi!"
Không còn nghi ngờ gì nữa, nàng đang cười nhạo hắn một cách không chút nể nang.
Lâu Quân Nghiêu khẽ nheo mắt, một tay kéo thiếu nữ vẫn đang cười không dứt đến trước mặt, rồi bất ngờ nắm lấy tay nàng, đặt thẳng lên lồng ngực trần trụi của mình vốn bị nước cuốn trôi vạt áo, để lộ làn da rắn chắc cùng những đường nét mạnh mẽ.
Bên dưới lòng bàn tay, nàng có thể cảm nhận rõ ràng làn da ấm áp cùng nhịp tim trầm ổn hữu lực của hắn. Theo bản năng, Khanh Vũ muốn rụt tay lại, nhưng thử giãy hai lần, nàng liền phát hiện cổ tay mình đã bị hắn giữ chặt, hoàn toàn không thể thoát ra.
Lâu Quân Nghiêu nghiêm trang đáp: "Không phải ngươi vừa nói muốn phạm tội với ta sao? Ta đang phối hợp với ngươi đây."
Khanh Vũ: "......"
Người này đúng là càng ngày càng không đứng đắn! Hiện tại chỉ cần có cơ hội là hắn sẽ trêu chọc nàng một chút sao?
Nàng trừng mắt lườm hắn: "Đừng làm loạn nữa, chúng ta còn không biết đây là nơi nào, ngươi còn có tâm tư giỡn à?"
Dứt lời, nàng dùng sức giằng tay ra khỏi móng vuốt của hắn.
Lâu Quân Nghiêu khẽ cười, giọng lười biếng mà vô cùng tự nhiên: "Có ta bên cạnh, sợ gì chứ?"
Nói rồi, hắn ra hiệu về phía trước: "Ngươi xem, bên kia có thể lên bờ."
Khanh Vũ nhìn theo hướng tay hắn chỉ, quả nhiên phát hiện không xa có một khoảng đất nhô lên, rõ ràng là bờ sông. Chẳng qua vì sắc trời tối đen, nàng mới không để ý đến.
Suy nghĩ một lát, nàng trầm giọng nói: "Vậy mau lên bờ thôi, ai biết dưới nước này có thứ gì nguy hiểm hay không, không nên ở lâu."
Cả hai đều biết bơi, vì vậy chẳng mấy chốc đã nhanh chóng bơi đến bờ.
Khanh Vũ vẫn mặc bộ y phục tím từ lúc tiến vào Vân Tiêu Thành. Lâu Quân Nghiêu nhẹ nhàng vận chuyển linh lực, hong khô quần áo ướt đẫm, khiến chúng nhanh chóng trở nên sạch sẽ như mới.
Hắn quay đầu nhìn nàng, nhưng ngay lập tức phát hiện khuôn mặt thiếu nữ hơi tái nhợt, thần sắc cũng có chút không ổn.
Hắn sững sờ trong chốc lát, sau đó dường như chợt nhớ ra điều gì, lập tức thấp giọng chửi thầm:
"Chết tiệt! Vết thương của ngươi... có phải lại nứt ra rồi không?"
Không ngờ hắn lại quên mất chuyện này!
Vốn dĩ với vết thương lớn như vậy trên lưng, nàng hoàn toàn không nên đi lại tùy tiện. Khi quyết định để nàng đến đây, hắn đã căn dặn đủ điều, cũng chỉ sau khi nàng hứa chắc rằng sẽ chú ý mới miễn cưỡng đồng ý.
Thế nhưng, lúc ở vách đá, nàng lại dùng toàn bộ sức lực bám lấy hắn, động tác lớn như vậy chắc chắn đã khiến vết thương rách ra.
Huống hồ sau đó nàng còn rơi xuống nước, ngâm lâu như vậy, nếu vết thương không bị nhiễm trùng thì đã là may mắn lắm rồi.
Hắn đúng là đáng trách! Không nên để mặc nàng làm càn như vậy.
Lâu Quân Nghiêu thở dài, cẩn thận đỡ Khanh Vũ ngồi xuống một tảng đá, sau đó cau mày định vươn tay cởi áo nàng ra xem vết thương.
Nhưng hắn còn chưa kịp động thủ, Khanh Vũ đã lập tức giữ chặt áo mình, trừng mắt đầy cảnh giác:
"Ngươi điên rồi sao?"
Lâu Quân Nghiêu nghiêm túc đáp:
"Ta chỉ muốn xem vết thương có chảy máu không để còn bôi thuốc cho ngươi."
"Kể cả như vậy cũng không thể vừa lên bờ đã định cởi áo ta chứ! Đây là ở bên ngoài, nhỡ có người nhìn thấy thì sao?" Khanh Vũ giận dữ phản bác.
Câu này lại vô tình chạm đúng vào tâm tư đen tối của nam nhân nào đó.
Lâu Quân Nghiêu hơi nheo mắt, khóe môi cong lên một nụ cười đầy ý vị, đáy mắt thoáng ánh lên vẻ hứng thú:
"Ý của ngươi là... Nếu không có ai, vậy thì có thể sao?"
"Phi! Có thể cái đầu ngươi ấy!" Khanh Vũ tức giận hất tay hắn ra, định đứng dậy.
Tên lưu manh này! Nàng nói gì cũng bị hắn xuyên tạc thành chuyện không đứng đắn!
Nhìn thấy nàng thực sự nổi nóng, Lâu Quân Nghiêu rốt cuộc thu lại ý cười, nhẹ nhàng ấn nàng ngồi xuống, giọng điệu dịu dàng dỗ dành:
"Được rồi, không đùa nữa. Ta sẽ thiết lập kết giới, không ai có thể nhìn thấy đâu. Vết thương của ngươi nếu thật sự nứt ra thì nhất định phải xử lý ngay, nếu không bị nhiễm trùng rồi sẽ rất khó chữa lành. Ta đã bảo ngươi đừng đến đây, nhưng ngươi cứ khăng khăng không nghe."
Khanh Vũ mím môi, không nói gì.
Lâu Quân Nghiêu nhẹ giọng nói:
"Không cần cảm thấy thẹn thùng, dù sao mẫu thân ngươi và ta cũng là bạn thân, ta có thể xem như trưởng bối của ngươi. Giúp ngươi kiểm tra vết thương cũng là chuyện bình thường, không có gì phải nghĩ nhiều."
Nghe hắn nói vậy, nếu Khanh Vũ còn tiếp tục ngượng ngùng thì chẳng phải hơi làm quá sao? Hơn nữa, lời hắn nói cũng không phải không có lý. Trưởng bối quan tâm vãn bối, vốn là điều hiển nhiên, chẳng liên quan gì đến chuyện nam nữ cả.
Chỉ là... nàng có từng nghĩ tới không? Trên đời này có trưởng bối nào lại đi cưỡng hôn vãn bối?
Lâu Quân Nghiêu lúc này đúng là thật lòng nghiêm túc. Hắn cẩn thận kiểm tra vết thương trên lưng nàng, phát hiện chỗ vốn đã kết vảy giờ lại rướm máu. Không biết trước đó nàng đã va chạm vào đâu, ngay cả những mảng vảy mới lành cũng bị cọ rách, nhìn thôi cũng thấy đau.
Vậy mà nha đầu ngốc này vẫn im lặng chịu đựng, từ nãy đến giờ một tiếng cũng không than. Có lẽ ngay từ lúc còn trên vách đá, vết thương đã rách ra rồi, vậy mà nàng vẫn cố gắng chịu đựng đến tận bây giờ.
Thấy hắn trầm mặc quá lâu, Khanh Vũ đoán chắc vết thương của mình lại rách đến mức không nỡ nhìn, bèn khẽ mím môi, lên tiếng trấn an:
"Không sao đâu, vết thương của ta lành rất nhanh, chỉ nhìn có vẻ nghiêm trọng thôi. Qua vài ngày là ổn cả."
Lời này nàng nói không hề ngoa. Diễm nguyên tố trong cơ thể nàng có khả năng hồi phục cực kỳ mạnh mẽ, tốc độ chữa lành vết thương nhanh gấp mấy chục lần so với người thường. Một vết chém sâu mà người khác cần hơn một tháng mới hồi phục, thì với nàng, nhiều nhất mười ngày là da thịt đã khép lại như cũ.
Ánh mắt Lâu Quân Nghiêu trầm xuống, đầu ngón tay khẽ lướt qua những vết thương đã đóng vảy trên làn da mềm mại nhưng gồ ghề.
Khanh Vũ thoáng cứng người, vừa định hỏi hắn có mang theo thuốc trị thương hay không thì đột nhiên cảm nhận được một đôi tay rắn rỏi nhẹ nhàng ôm lấy eo mình. Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp, khàn khàn của nam nhân vang lên bên tai:
"Lần sau đừng tùy tiện lấy bản thân ra mạo hiểm nữa. Nhìn xem, toàn thân đầy vết thương thế này... thật khiến người ta đau lòng."
Nghe vậy, cả người Khanh Vũ bỗng chốc nóng bừng, đầu ngón tay vô thức siết chặt lại.
Lúc này, y phục sau lưng nàng đã bị cởi một nửa, toàn bộ phần lưng trần phơi bày trước mắt hắn. Vốn dĩ nàng đã căng thẳng vì tình trạng này, nay lại bị hắn ôm sát như vậy, cảm giác không tự nhiên càng tăng gấp bội.
"Cái đó... Ta thực sự không sao, ngươi có mang theo thuốc hay không?"
"Ừ" Lâu Quân Nghiêu trầm giọng đáp một tiếng, sau đó chậm rãi giúp nàng chỉnh lại y phục. Xong xuôi, hắn hơi nghiêng người, giọng nói ôn hòa: "Mặc áo vào, đừng để bị lạnh."
Khanh Vũ ngạc nhiên. Lần này hắn không trêu chọc nàng sao? Hiếm có thật!
Nàng nhanh chóng mặc lại áo, ngước mắt quan sát xung quanh, "Chúng ta đang ở đâu vậy?"
Lâu Quân Nghiêu nhìn quanh một lượt, ánh mắt trầm tư:
"Bên ngoài vẫn đồn rằng vực sâu dưới Vân Tiêu Thành nguy hiểm đến mức không ai sống sót nếu bị rơi xuống đây. Nhưng xem ra vận khí của chúng ta không tệ."
Khanh Vũ nhướng mày, "Chẳng lẽ lời đồn sai rồi?"
"Không sai." Hắn chậm rãi giải thích, "Vực sâu này có hai lối vào, giống như một trận pháp, được chia thành Sinh Môn và Tử Môn. Nếu rơi vào Tử Môn, gần như không có đường sống. Nhưng chúng ta rơi xuống nước, lại không gặp nguy hiểm nào trên đường, chứng tỏ đây là Sinh Môn."
"Thì ra là vậy." Khanh Vũ gật gù, rồi lại hỏi, "Vậy bây giờ làm sao ra ngoài?"
Giọng điệu của nàng mang theo sự tin tưởng rõ ràng, dường như hoàn toàn dựa vào hắn để tìm kiếm phương hướng. Nhưng bản thân nàng lại không nhận ra điều đó.
Ánh mắt Lâu Quân Nghiêu ánh lên một chút tươi cười khó phát hiện, hắn nói: "Ta cũng không rõ lắm, dù sao đây là lần đầu ta đến nơi này. Nhưng cứ đi theo cảm giác, chắc chắn sẽ không sai."
Khanh Vũ chớp chớp mắt, rồi đột nhiên đưa tay chỉ về một hướng, "Ta cảm thấy nên đi bên này."
Trùng hợp thay, Lâu Quân Nghiêu cũng vừa giơ tay lên, chỉ về đúng phương hướng đó, "Đi bên này."
Hai người đồng thanh, không hẹn mà cùng chọn một hướng.