Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 215: Về đào hoa: Thế tới rào rạt, né tránh không kịp.



Man tộc.

Khanh Lam Phi ở trong cấm phòng đã hơn nửa tháng. Ngày ngày, nàng lặng lẽ canh chừng nam nhân đang nằm trên giường băng. Chỉ có hơi thở yếu ớt chứng tỏ hắn vẫn còn sống, ngoài ra, không hề có dấu hiệu nào cho thấy hắn sẽ tỉnh lại.

Đôi khi, nhìn người vẫn nằm yên bất động trước mặt, lòng nàng không khỏi dâng lên một chút chua xót khó tả. Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ. Trải qua mấy trăm năm nhẫn nại chờ đợi, nàng vẫn còn đủ sức kiên trì. Chỉ cần còn có thể nhìn thấy hắn, đối với nàng, đó đã là một điều may mắn.

"Phi tỷ tỷ?"

Cánh cửa đá nặng nề khẽ hé mở, một cái đầu nhỏ thò vào bên trong. Đôi mắt to tròn, sáng ngời như nước, mái tóc được tết thành hai bím đáng yêu, khuôn mặt tinh xảo mang theo nét cười rạng rỡ, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy yêu thích.

Khanh Lam Phi ngẩng đầu nhìn, có chút bất ngờ: "A Nguyệt? Sao muội lại tới đây?"

Thiếu nữ tinh nghịch giơ một ngón tay lên môi, khẽ "Suỵt" một tiếng, sau đó dáo dác nhìn quanh, chắc chắn không có ai mới lách người qua khe cửa, nhẹ nhàng tiến vào.

Khanh Lam Phi thấy nàng thần thần bí bí, không khỏi nhíu mày: "Muội đang làm gì vậy?"

A Nguyệt nhảy phóc tới trước mặt nàng, hạ giọng thì thầm đầy vẻ thần bí: "Ta đã khiến cho mấy tên thủ vệ bên ngoài ngủ say rồi. Tỷ tỷ, mau đi theo ta, khó khăn lắm mới chờ được tộc trưởng ra ngoài. Hiện tại ông ấy không có ở trong tộc, dù sau này ông ấy có phát hiện ra, tỷ cũng đã đi rất xa rồi!"

Khanh Lam Phi sững sờ: "Đi đâu?"

"Đương nhiên là rời khỏi Man tộc! Thân phận của tỷ đã bị tộc trưởng phát hiện, ta không biết vì sao ông ấy vẫn chưa xử quyết tỷ, nhưng người ngoài chưa bao giờ được chào đón ở đây. Tộc trưởng nhất định sẽ không bỏ qua cho tỷ!" A Nguyệt sốt ruột nói, "Ta đã tốn rất nhiều công sức mới cứu được tỷ về, ta không muốn nhìn thấy tỷ ch.ết!"

"Nha đầu ngốc." Khanh Lam Phi bật cười bất đắc dĩ, lắc lắc đầu: "Ta biết muội có lòng tốt, nhưng ta sẽ không rời đi. Hơn nữa, tộc trưởng của các muội cũng sẽ không làm hại ta, muội cứ yên tâm."

"Tại sao?" A Nguyệt trừng đôi mắt to, đầy khó hiểu: "Tộc trưởng rất xem trọng luật lệ của Man tộc, tỷ là người ngoài, sao ông ấy có thể tha cho tỷ?"

"Thật ra..." Khanh Lam Phi khẽ cười, nhẹ giọng đáp: "Ta và tộc trưởng các muội là cố nhân. Ông ấy sẽ không làm tổn thương ta."

A Nguyệt nhíu mày, vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng nàng cũng không tranh luận thêm. Ngược lại, nàng lo lắng nhìn về phía cửa, giục: "Vậy tỷ mau để ta đi, trước khi bọn thủ vệ tỉnh lại, nếu không ta lại bị gia gia trách phạt mất!"

"Được rồi, mau đi đi." Khanh Lam Phi phất tay, trong mắt mang theo ý cười.

A Nguyệt vẫn chưa chịu rời đi ngay, mà tiếp tục hỏi: "Nhưng tại sao tỷ không muốn rời đi? Nếu đã có cơ hội, tỷ nên chạy trốn chứ?"

Nàng cong khóe môi, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía nam nhân đang nằm trên giường băng.

"Bởi vì người ấy."

"Người ấy?"

A Nguyệt đôi khi hơi ngốc nghếch. Trong lòng nàng chỉ một mực muốn cứu vị tỷ tỷ xinh đẹp mà mình yêu thích, hoàn toàn không để ý rằng trong căn phòng này còn có một người khác.

Lúc này, khi nhìn thấy nam nhân nằm trên giường băng, đôi mắt to tròn của nàng lập tức mở lớn, tràn đầy kinh ngạc:

"Người này là ai?"

Trong Man tộc lại có một nam nhân đẹp đến vậy! Sao từ trước tới nay nàng chưa từng nhìn thấy?

Nhưng nàng nào biết, người trước mặt đã sống hơn bảy trăm năm, trong khi nàng còn chưa đến một trăm tuổi. Không những chưa từng gặp qua, có lẽ ngay cả nghe nói cũng chưa từng.

Khanh Lam Phi khẽ cười, ánh mắt càng thêm dịu dàng:

"Đó là phu quân của ta."

Chỉ một câu nhẹ nhàng như vậy, nhưng lại khiến A Nguyệt sững sờ tại chỗ. Phải mất một lúc lâu sau, nàng mới hoàn hồn, ngạc nhiên thốt lên:

"Phi tỷ tỷ... tỷ đã thành thân?"

Khanh Lam Phi khẽ gật đầu.

A Nguyệt vẫn chưa hết kinh ngạc, lẩm bẩm: "Thật không thể nhìn ra..."

Khanh Lam Phi cười nhẹ, chậm rãi nói:

"Người của Vân Trung Thiên vốn có tuổi thọ rất dài, hơn nữa khi tu luyện đạt đến một cảnh giới nhất định, dung nhan sẽ không già đi. Muội nhìn không ra cũng là điều bình thường."

A Nguyệt nghe vậy thì gật gật đầu, nhưng ngay sau đó lại nhìn về phía nam nhân đang hôn mê, đôi mắt tràn đầy nghi hoặc:

"Nhưng người này... rõ ràng là Man tộc. Sao ngài ấy lại có thể là phu quân của Phi tỷ tỷ? Chẳng lẽ tỷ từng đến Man tộc trước đây sao?"

Người của Man tộc có thể cảm nhận hơi thở đồng tộc, bởi vậy A Nguyệt chắc chắn nam nhân này nhất định là người Man tộc, hơn nữa thân phận có lẽ là không tầm thường.

Khanh Lam Phi nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn, ánh mắt tràn đầy lưu luyến. Giọng nói của nàng nhu hòa như nước, mang theo cảm xúc không thể diễn tả bằng lời:

"Người này ấy à... Trước kia thích lang bạt khắp nơi trên đại lục, dựa vào gương mặt tuấn mỹ cùng cái miệng dẻo quẹo của mình mà đi gieo hoa ghẹo nguyệt, chuyên dụ dỗ những thiếu nữ ngây thơ. Nhìn thôi đã thấy ghét."

"A?" A Nguyệt kinh ngạc đến mức há hốc miệng, lắp bắp hỏi:

"Vậy sao Phi tỷ tỷ lại ở bên một nam nhân tệ hại như vậy?"

"Đúng vậy, tại sao chứ?"

Khanh Lam Phi bất đắc dĩ thở dài, sau đó nở một nụ cười có chút đùa cợt:

"Có lẽ... là vì hắn quá xấu đi? Để tránh cho hắn tiếp tục gây họa cho những cô nương ngoan hiền khác, ta đành phải hy sinh bản thân mình một chút."

Nói xong, nàng không tiếp tục nữa. Bởi vì nếu nói thêm, nàng sợ bản thân sẽ không kìm được mà nhớ đến từng chút ký ức bên hắn, lại không kìm được đau lòng.

Nữ tử trước mắt đẹp đến mức không chân thực, nhưng giờ phút này, giữa hàng mi và khóe mắt lại thấp thoáng một chút ưu thương mơ hồ, khiến nàng mang theo vài phần hơi thở nhân gian.

A Nguyệt cũng nhìn theo ánh mắt nàng, ngắm nam nhân đang nằm yên trên giường băng, nhỏ giọng hỏi:

"Vậy... bao giờ ngài ấy mới tỉnh lại?"

"Hắn sẽ tỉnh lại... Hắn chỉ là..." Khanh Lam Phi khẽ lẩm bẩm, không biết là đang giải thích cho A Nguyệt nghe, hay là tự an ủi chính mình.

Rõ ràng hôm đó, khi Diêm Thù ra lệnh bắt nàng, dù ý thức đã mơ hồ, thân thể không còn phản ứng, nam nhân này vẫn cố gắng che chở cho nàng. Thế nhưng tại sao... đến bây giờ, hắn vẫn không chịu tỉnh lại?

Nàng chậm rãi cúi xuống, đôi tay mảnh khảnh ôm lấy bờ vai hắn, nhẹ nhàng dựa đầu lên lồng ngực rộng lớn ấy. Cảm nhận hơi thở vững vàng của hắn, giọng nàng mềm mại, xen lẫn một tia yếu ớt khiến người ta đau lòng:

"Ta nhớ chàng, Cảnh Dục... Mau tỉnh lại được không..."

Giờ đây, nàng chỉ còn lại một mình. Thế giới lạnh lẽo này, chẳng còn gì khiến nàng lưu luyến ngoài hắn. Cảnh Dục... là điều cuối cùng mà nàng không thể buông bỏ.

Dĩ nhiên, nàng cũng sẽ không quên thù hận khắc sâu trong lòng.

Nàng sẽ không bỏ qua cho kẻ đã đẩy nàng và Cảnh Dục vào cảnh sinh ly tử biệt, khiến bọn họ chia xa hơn trăm năm trời!

Đôi mắt ôn nhu của Khanh Lam Phi dần phủ một tầng sương mù lạnh lẽo. Nàng khẽ mở môi đỏ, giọng nói trầm thấp nhưng kiên định:

"A Nguyệt, chờ tộc trưởng các ngươi trở về, giúp ta chuyển lời. Nói rằng ta có chuyện quan trọng muốn bàn với ông ấy."

...........

Ái Hữu Hội giữa ba đại tông môn đã kết thúc ba ngày, dường như lần này không có chuyện gì quá chấn động xảy ra.

Những người rời khỏi Vân Tiêu Thành chẳng khác nào đều bị tẩy não, từng người một đều không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra bên trong. Ngay cả phương hướng lối ra cũng bị quên sạch.

Quả nhiên, nơi này đủ thần bí. Người từng đặt chân vào Tiêu Dao Cốc đều sẽ bị xoá sạch ký ức, chẳng cần lo lắng ai đó tiết lộ bí mật.

Bên kia, đối diện Phiêu Miểu Tông, một tòa núi cao sừng sững giữa biển mây, Vân Lai Các.

Dù vị trí có phần hẻo lánh, nơi này lại chưa bao giờ vắng vẻ. Mỗi ngày, khách nhân vẫn tấp nập ra vào, náo nhiệt vô cùng.

Phương Phỉ Các.

Mùa xuân vừa chớm, vẫn còn phảng phất một chút không khí lạnh, nhưng bên trong Phương Phỉ Các lại hoàn toàn tương phản, ấm áp, náo nhiệt và rực rỡ.

Nữ tử ở đây ăn vận nhẹ nhàng, vải vóc mỏng manh tôn lên những đường cong quyến rũ. Người thì dịu dàng trêu đùa khách nhân, kẻ lại uyển chuyển lướt qua đại sảnh, tay nâng chén rượu, ánh mắt tràn ngập ý cười.

Điều đáng kinh ngạc là, mỗi một nữ nhân trong Phương Phỉ Các đều đẹp đến mức không tưởng. Tựa như sắc hương hiếm có của nhân gian, chẳng giống như những nữ tử được nuôi dưỡng trong chốn phàm tục này.

Lục Cơ đã để mắt đến một người rất lâu.

Nàng ấy luôn khoác trên mình bộ y phục xanh nhạt đặc trưng, phong cách phục sức cũng khác biệt hẳn với những nữ tử còn lại.

Thân trên chỉ mặc một chiếc tiểu sam viền lá sen, để lộ phần eo thon trắng ngần như tuyết, tinh tế mà mềm mại. Một vòng eo nhỏ như vậy, đủ khiến kẻ khác chảy nước dãi ba thước, huống hồ gì, nàng ấy lại sở hữu một gương mặt tinh xảo câu hồn, tựa như được trời sinh để mê hoặc lòng người.

Mắt phượng quyến rũ, ánh nhìn lưu chuyển, chỉ cần nàng ấy khẽ liếc, bất cứ kẻ nào cũng cam nguyện đánh đổi tất cả, chỉ mong nhận lại thêm một cái nhìn từ mỹ nhân.

Thế nhưng, dù tuyệt sắc là vậy, không ai dám tùy tiện tiến lên.

Khách quen của Phương Phỉ Các đều biết, vị tiểu yêu tinh mê hoặc lòng người này tuyệt đối không dễ chọc.

Nàng ấy không giống những nữ tử chuyên bồi khách, mà là người phụ trách an toàn của Phương Phỉ Các.

Bất cứ kẻ nào gây chuyện, dù là tranh cãi hay cố tình quấy rối, đều do Lục Cơ đứng ra xử lý. Đừng nhìn nàng ấy dáng vẻ mềm mại yếu ớt, trên thực tế, nàng ấy là một trong những kẻ có vũ lực mạnh nhất ở đây.

Trong số mười hai thủ hạ dưới trướng Bạch Chi Ngạn, nàng là một trong ba người có tu vi cao nhất.

Lục Cơ có một bí mật mà không ai hay biết, nàng thích nữ nhân.

Những kẻ vừa nhìn thấy nam tử tuấn mỹ đã không thể bước nổi, trong mắt nàng chỉ là một đám bình hoa di động, hoàn toàn không có sức hấp dẫn.

Nàng không thích vẻ ngoài, mà say mê những kẻ có thể thu hút nàng từ tận sâu linh hồn.

Thế nhưng, cho đến tận bây giờ, nàng vẫn chưa gặp được ai như vậy.

Trải qua quãng đời dài dằng dặc, nàng vẫn không tìm thấy một người khiến bản thân động lòng, đó là điều đáng tiếc lớn nhất trong cuộc đời nàng.

Nhưng hôm nay...

Hình như đã có một ngoại lệ xuất hiện.

Phương Phỉ Các không thiếu nữ khách ra vào, nhưng phần lớn đều là những phụ nhân ngoài ba bốn mươi. Một thiếu nữ trẻ tuổi như thế, đây vẫn là lần đầu tiên Lục Cơ nhìn thấy.

Nàng ấy bước vào, không gọi người hầu hạ, chỉ tùy tiện gọi một ấm trà, sau đó lặng lẽ ngồi ở một góc.

Vừa uống trà, vừa chăm chú nhìn về phía sân khấu, nơi đám vũ cơ ăn mặc hở hang đang uyển chuyển uốn lượn.

Điệu múa kia không thể nói là xuất sắc, thậm chí còn có phần dung tục. Vậy mà thiếu nữ ấy lại xem vô cùng chăm chú, dáng vẻ nghiêm túc đến mức khiến người khác không thể không để mắt đến.

Nàng ấy có một mái tóc dài đen nhánh, mềm mượt như suối, chỉ tùy tiện búi lên một chút, khiến vài lọn tóc buông lơi có chút lộn xộn, lại mang theo một vẻ lười biếng đầy mê hoặc.

Từng sợi tóc đen rối nhẹ vắt trên lớp bạch y thuần khiết, trông vừa đơn giản, vừa sạch sẽ, tựa như một bông tuyết không nhiễm bụi trần.

Lục Cơ cứ thế nhìn đến thất thần.

Có lẽ ánh mắt nàng quá mức mãnh liệt, thiếu nữ kia chợt quay đầu lại, vô tình trao nhau một cái nhìn nhàn nhạt.

Chỉ một thoáng chạm mắt, trái tim Lục Cơ bất chợt lỡ mất một nhịp.

Đây có lẽ là... cảm giác động tâm?

Lục Cơ luôn tự tin vào dung mạo của mình. Nàng đã gặp qua vô số mỹ nhân, nhưng dù xinh đẹp đến đâu, trong mắt nàng cũng chỉ là một lớp da bọc thịt, cuối cùng cũng sẽ vướng vào hồng trần tang thương.

Chưa bao giờ nàng có cảm giác đặc biệt với bất kỳ ai.

Nhưng thiếu nữ này...

Lại khiến nàng có một loại xúc động mãnh liệt, muốn đến gần nàng ấy.

Không sai, chính là đến gần nàng ấy.

Kẻ luôn cao ngạo lạnh lùng, trước nay không cho ai lại gần như nàng, vậy mà hôm nay lại có ý nghĩ muốn chủ động tiếp cận một người.

Hơn nữa... người ấy lại là một thiếu nữ.

Thế nhưng, nàng còn chưa kịp hành động, khuôn mặt yêu kiều của Lục Cơ đã tràn ngập phẫn nộ. Nguyên nhân rất đơn giản, có một tên nam nhân chết tiệt đã đi trước nàng một bước, chạy đến làm quen với thiếu nữ kia!

~~~Hết chương 215~~~