Khanh Vũ hừ nhẹ, trong giọng nói mang theo vài phần kiêu ngạo mà chính nàng cũng không nhận ra, "Tưởng bở."
Dáng vẻ bướng bỉnh ấy khiến Lâu Quân Nghiêu không nhịn được bật cười. Hắn khẽ nhướng mày, ánh mắt hài hước nhìn nàng: "Một khi đã như vậy, tại sao vừa nghe tin ta sắp rời đi....."
Ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên, khuôn mặt tuấn tú tiến sát lại, giọng nói trầm thấp như mê hoặc: "Vừa nghe tin ta sắp rời đi... liền lập tức lộ ra vẻ mặt không vui, hửm?"
"Ta nào có vẻ mặt không vui?"
Khanh Vũ bị hắn nâng cằm nhưng không hề né tránh, ngược lại bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.
Cặp mắt màu tím thâm thúy tựa đá quý ấy phản chiếu nụ cười nhàn nhạt, chứa đựng một chút sủng nịnh, đột nhiên không hề phòng bị mà chạm thẳng vào tầm mắt nàng.
Chỉ trong khoảnh khắc, trái tim nàng dường như lỡ mất một nhịp.
Bị ánh mắt dịu dàng ấy bắt trọn, Khanh Vũ theo bản năng cụp mắt xuống. Lại nữa rồi, cái cảm giác kỳ lạ này...
Không biết từ khi nào, giữa bọn họ dường như đã có gì đó thay đổi. Nhất là ánh mắt hắn, thực sự khiến nàng sinh ra một loại ảo giác, hắn rất trân trọng nàng.
Nàng hạ mắt xuống, hàng lông mi dài khẽ rung động, nét mặt tinh xảo tuyệt mỹ lúc này trông lại có vài phần ngây thơ trong trẻo, khác hẳn vẻ quyến rũ và chút tà khí khi nàng nhướn mày hay nhếch khóe môi.
Hắn vẫn còn nhớ lần đầu gặp gỡ, khi đó nàng chỉ là một thiếu niên gầy nhỏ, ngụy trang hoàn hảo, ai có thể ngờ nàng lại thâm tàng bất lộ, gan dạ một mình xâm nhập đại lục Bạch Trạch, thành công tập kích hắn, còn trộm đi Cực Địa Hỏa Khôi, từ đó mai danh ẩn tích.
Hắn đã tìm kiếm suốt hai năm nhưng không hề có chút tin tức. Ai có thể nghĩ rằng thiếu niên thân thủ nhanh nhẹn kia thực chất lại là một tiểu cô nương?
Cũng khó trách, khi đó nàng chỉ khoảng mười tuổi, cơ thể chưa phát triển hoàn toàn, ngũ quan chưa nảy nở, trông chẳng khác gì một thiếu niên thanh tú.
Nhưng bây giờ, bất kể nhìn thế nào, nàng cũng giống một tiểu yêu tinh câu hồn đoạt phách, nào còn chút bóng dáng của thiếu niên năm ấy?
Lâu Quân Nghiêu nhìn nàng, đột nhiên cười khẽ.
Có lẽ đây chính là số mệnh, để nàng một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn.
"Ngươi cười cái... Ưm—!"
Khanh Vũ trừng lớn mắt, câu nói còn chưa kịp dứt đã bị nụ hôn bất ngờ của nam nhân chặn lại.
Kinh ngạc qua đi, bàn tay buông thõng bên người bất giác siết chặt lấy vạt áo. Nhịp tim nàng bỗng chốc rối loạn, tựa như có thứ gì đó đang đập mạnh trong lồng ngực, một cảm giác khác thường đến mức khiến nàng không thể khống chế được chính mình.
Nàng cứ thế mở to mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước mặt, người nam nhân nửa khép hờ đôi mắt, vẻ mặt nghiêm túc đến mức khiến nàng không thể dời tầm nhìn, hắn đang chuyên chú hôn nàng.
Không giống những lần bá đạo trước đây, lần này hắn hôn nàng vô cùng dịu dàng, như thể đang dùng cách này để bày tỏ một thứ tình cảm nào đó. Ôn nhu, tinh tế, cẩn thận che chở, dịu dàng đến mức khiến lòng người rung động.
Nhưng dù là lần nào đi nữa, nàng dường như chưa từng kháng cự sự thân mật của hắn.
Mỗi lần kết thúc, nàng đều cảm thấy xấu hổ, bối rối, nhưng chưa bao giờ có lấy một chút chán ghét.
Nàng chợt nhớ đến kiếp trước, khi đó, nàng bị Khanh Thiên Lân khống chế, thân thể không thể phản kháng. Hắn ta chỉ nhẹ nhàng hôn lên gò má nàng, vậy mà nàng đã cảm thấy ghê tởm đến cùng cực, không chỉ bởi sự phản bội và lừa dối, mà còn là một cảm giác chán ghét không thể diễn tả thành lời.
Thế nhưng, người nam nhân trước mắt này...
Khanh Vũ chớp mắt, nghiêm túc suy nghĩ, có lẽ, nàng thật sự có chút thích hắn.
Bất kể là lúc hắn trêu chọc nàng bằng nụ cười xấu xa, hay như lúc này đây, khi hắn nhẹ nhàng tiếp xúc thân mật, nàng đều không hề chán ghét. Ngược lại, còn có chút thích thú.
Chỉ là, từ trước đến nay, hắn chưa từng nói ra chữ "thích". Nếu có, thì cũng chỉ là những lời bông đùa, mà hắn lại là người rất thích nói giỡn, lời nói thật giả khó phân.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng bỗng dâng lên một chút bực bội. Nếu nàng thật sự thích hắn, nhưng hắn chỉ xem nàng như bằng hữu, vậy nếu nàng nói ra, sau này gặp mặt chẳng phải sẽ vô cùng xấu hổ hay sao?
Ý nghĩ này thoáng chốc khiến nàng bật cười. Nếu chỉ là bằng hữu, ai lại suốt ngày quanh quẩn bên cạnh một người mình không thích, nhiều lần ra tay cứu giúp, thậm chí còn thân mật đến mức thế này?
Trong phút chốc, đầu óc nàng rối loạn với vô số suy nghĩ. Mà ngay trong lúc tâm thần bất định ấy, nàng vô thức hé môi, nhẹ nhàng cắn lên môi nam nhân.
Lực đạo không mạnh, nhưng lại giống như một tia lửa châm vào thùng thuốc nổ, kích thích từng sợi thần kinh trên người hắn.
Tựa như một giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, khoảnh khắc ấy, hơi thở của hắn bỗng chốc trở nên nguy hiểm.
Khanh Vũ còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn ôm chặt lấy vòng eo, nhấc bổng lên. Cả người nàng rời khỏi mặt đất, ngay sau đó bị đặt xuống giường mềm mại.
Nam nhân cúi người áp xuống, ngón tay đan vào tay nàng, môi mỏng lưu luyến trên gò má trắng nõn, rồi lại lần nữa phủ lên đôi môi đã ửng hồng của nàng.
Mái tóc dài đen nhánh của nàng rối tung trên lớp chăn đỏ thẫm, đẹp đến không tưởng.
Đôi mắt tím thâm trầm của hắn vì động tình mà trở nên sâu hơn, nhìn chăm chú vào người thiếu nữ dưới thân.
Khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ bởi vì thời gian dài hôn môi nên nhiễm một tầng đỏ ửng, càng tôn lên nét quyến rũ câu hồn. Đôi mắt phượng hẹp dài nửa khép hờ, mang theo một vẻ mê hoặc khó cưỡng.
Nàng không phải là một nữ tử yếu đuối, thậm chí còn cứng cỏi hơn nhiều nam nhân. Cả người toát ra sự kiêu ngạo không thể kiềm chế.
Bề ngoài nàng có vẻ lạnh lùng, như thể không để tâm đến bất cứ điều gì. Nhưng thực ra, sâu bên trong, nàng lại là một người trọng tình trọng nghĩa.
Chỉ cần một khi nàng xem ai đó là người thân, người ấy nhất định sẽ cảm nhận được sự ấm áp từ tận đáy lòng nàng.
Rốt cuộc là điều gì ở nàng đã thu hút hắn đến mức này? Khiến hắn, dù đã quay về Vân Trung Thiên, vẫn không thể nào yên lòng? Luôn cảm thấy nếu không có hắn bên cạnh, nàng sẽ bị bắt nạt, sẽ không biết tự chăm sóc bản thân, sẽ bị tổn thương. Chỉ khi nào mang nàng theo bên mình, có thể tùy thời tùy chỗ nhìn thấy, hắn mới có thể an tâm.
Thật hiếm khi nàng lại ngoan ngoãn như vậy. Bị hắn đè dưới thân mà không hề phản kháng, như thể hoàn toàn tùy ý để hắn bắt nạt. Đây chẳng phải là trắng trợn câu dẫn hắn hay sao?
Những nụ hôn nóng bỏng lướt qua bờ môi mềm mại rồi trượt xuống cần cổ mảnh mai. Làn da trắng muốt như tuyết, mịn màng đến mức chỉ cần hơi mạnh tay một chút là để lại dấu vết màu hồng.
"Vì sao không phản kháng? Không sợ ta thật sự ăn sạch nàng sao?"
Trên giường, y phục của thiếu nữ có phần hỗn độn, đôi mắt ánh lên gợn nước lay động, mê hoặc đến cực điểm. Nghe hắn nói vậy, nàng không trực tiếp trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn hắn, khóe môi khẽ nhếch, giọng nói mềm mại cất lên:
"Vừa rồi, khi ngươi hôn ta, ta bỗng phát hiện một chuyện."
Lời này khiến Lâu Quân Nghiêu hơi khựng lại, hắn nhướng mày hỏi:
"Chuyện gì?"
"Ngươi thích ta, đúng không?"
Lại là câu hỏi này.
Giống hệt như lần trước, sau khi bị hắn hôn, nàng nửa đùa nửa thật hỏi hắn có phải đã thích nàng hay không.
Dường như nàng rất chấp nhất với chuyện này.
Lâu Quân Nghiêu khẽ nhếch môi cười, trong đôi mắt tím ẩn chứa vài phần nghiền ngẫm: "Không thích thì sao? Mà thích thì thế nào?"
Khanh Vũ chớp mắt, nở nụ cười vô hại: "Nếu không thích, vậy ngươi chính là đang khinh bạc ta, đùa bỡn ta. Cho nên lễ phép mà nói, ta sẽ khiến nửa đời sau của ngươi chỉ có thể nằm trên giường, hơn nữa còn được thể nghiệm một chút cuộc sống của thánh tăng."
Lâu Quân Nghiêu nhất thời không kịp phản ứng, ánh mắt có chút nghi hoặc: "Thánh tăng?"
"Chính là hòa thượng a." Khanh Vũ mỉm cười, dáng vẻ rất kiên nhẫn giải thích. "Loại người ngày ngày niệm 'sắc tức là không, không tức là sắc', cả đời thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc."
Lâu Quân Nghiêu nghe xong bật cười trầm thấp. Sao hắn lại không hiểu ẩn ý trong lời nàng chứ?
Thánh tăng cái gì, nghe thì hay lắm. Nhưng với tính cách tiểu hồ ly này, nếu hắn dám nói ba chữ "không thích nàng", nàng nhất định sẽ ra tay trên người hắn. Mà một khi đã động thủ, thủ đoạn của nàng tuyệt đối không đơn giản, có khi còn đủ khiến một nam nhân sống dở chết dở.
Tắc tắc, sao hắn lại đi thích một con tiểu hồ ly xảo quyệt và tàn nhẫn như vậy chứ?
Hắn cười xong, cố ý nhướng mày, vẻ mặt tỏ ra khó hiểu: "Vậy nếu là thích thì sao?"
Giọng nói của hắn vừa dứt, đôi mắt thiếu nữ vốn đã lấp lánh ý cười lại càng trở nên rực rỡ. Nàng bất ngờ vươn tay, vòng qua cổ hắn kéo lại gần, đôi môi khẽ nhếch, thốt ra một câu khiến tim người ta rung động:
"Như vậy, ta cũng thích ngươi."
Khoảnh khắc ấy, không khí như đông cứng lại. Trong sự yên tĩnh đến cực hạn, chỉ còn tiếng hô hấp nhè nhẹ của cả hai vang lên.
Đồng tử Lâu Quân Nghiêu đột ngột co rút kịch liệt, một phản ứng vô thức trước cơn dao động cảm xúc quá lớn.
Hắn vừa rồi... có khi nào nghe nhầm?
Nha đầu này vừa nói cái gì?
Nàng cũng... thích hắn?
Sau một hồi lâu mà nam nhân vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, Khanh Vũ không khỏi nhíu mày, giọng điệu có chút lạnh đi: "Chẳng lẽ... ngươi thực sự đang đùa giỡn ta?"
Nếu là như vậy—
Cảm nhận được luồng khí tức quanh người thiếu nữ ngày càng trầm xuống, thậm chí có phần đáng sợ, Lâu Quân Nghiêu lúc này mới hoàn hồn. Hắn khẽ mở miệng, giọng nói trầm thấp: "Nói lại lần nữa."
"Cái gì?" Khanh Vũ sa sầm mặt nhìn hắn.
"Lời vừa rồi, nói lại lần nữa."
Lâu Quân Nghiêu chăm chú nhìn nàng, đôi mắt tím sâu thẳm ẩn hiện một sự mong chờ khó lòng nhận ra.
Khanh Vũ hừ lạnh: "Câu nào?"
"Nàng thích ta."
"Nói khi nào? Ta không nhớ."
"......"
Sắc mặt nam nhân thoáng chốc sa sầm.
Nàng là người đầu tiên bày tỏ tình ý với hắn, vậy mà khi hắn vừa định xác nhận lại, nàng lại không chịu lặp lại. Thái độ bướng bỉnh này... thật sự khiến người ta vừa tức vừa buồn cười.
Nhưng hắn không nói thêm gì.
Thấy vậy, Khanh Vũ đột nhiên cảm thấy ấm ức. Nàng đúng là bị gì mới mở miệng nói ra mấy lời này! Cuối cùng vẫn là nàng một bên tình nguyện, quá mất mặt!
Càng nghĩ càng bực, nàng dứt khoát đẩy hắn ra, định xoay người rời đi. Thế nhưng vừa chạm tay vào hắn, cổ tay mảnh khảnh đã bị bắt giữ. Không đợi nàng phản ứng, hắn đã kéo tay nàng lên môi, cắn nhẹ một ngụm.
Khanh Vũ ngẩn ra.
Ngay sau đó là giọng nói trầm thấp xen chút bất đắc dĩ của nam nhân: "Ta thật không hiểu sao lại để mắt đến một tiểu vật như nàng. Bình thường thì thông minh, đến lúc quan trọng lại ngốc nghếch thế này."
Trong khoảnh khắc, Khanh Vũ trợn tròn mắt, trông hệt như một con thỏ nhỏ vừa bị chấn kinh.