Nữ hài trừng mắt, đôi mắt phượng dài hẹp như câu hồn, trong ánh nhìn vừa phẫn nộ lại ẩn chứa chút ủy khuất khó nhận ra, thêm cả một tia ảo não. Đôi môi nàng vừa bị cắn qua còn sưng đỏ, ánh mắt long lanh như ngấn nước, khiến người ta chỉ muốn bắt nạt.
Hai bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn vẫn bị nam nhân gắt gao nắm chặt, thân thể mềm mại bị áp chế dưới thân, áo quần xộc xệch. Cổ áo hơi trễ, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, thấp xuống chút nữa là đường cong mê người khẽ phập phồng, quyến rũ đến mức không ai có thể rời mắt.
Lâu Quân Nghiêu nhìn nàng, ánh mắt càng thêm sâu thẳm đầy nguy hiểm. Trong đôi mắt tím đậm như vực sâu ấy, tựa như ẩn giấu một con dã thú đang rình rập, chỉ chực chờ để nuốt chửng thiếu nữ dưới thân.
Ánh mắt ấy nóng bỏng đến mức khiến Khanh Vũ chỉ muốn trốn chạy.
Nhưng đáng tiếc, hai tay nàng bị siết chặt, thân thể cũng hoàn toàn bị hắn giam cầm. Dù Lâu Quân Nghiêu không dồn toàn bộ trọng lượng lên người nàng, nhưng vẫn đủ khiến nàng không thể nhúc nhích. Chống cự không lại, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ nằm im.
Khanh Vũ nhíu mày, cố giãy giụa nhưng vô ích, đành lạnh lùng nói: "Buông ta ra."
"Giận sao?" Lâu Quân Nghiêu khẽ cười, trán chạm nhẹ vào nàng, giọng nói ôn nhu: "Nhìn ta."
"Không nhìn." Nghe thấy vậy, Khanh Vũ lập tức nhắm chặt mắt, cố ý phớt lờ hắn.
Lâu Quân Nghiêu bất đắc dĩ bật cười, trước đây hắn chưa từng phát hiện tiểu hồ ly này lại bướng bỉnh như vậy.
"Nàng mở mắt ra, ta nói cho nàng biết, người ta thích là ai."
Hàng mi nàng khẽ run, hơi thở bỗng chốc chậm lại. Một lát sau, nàng mở mắt, trong đôi mắt vương chút ngỡ ngàng, không còn vẻ sắc sảo kiêu ngạo khi nãy.
"Tính khí lớn vậy, ngay cả lời ta cũng không muốn nghe." Lâu Quân Nghiêu khẽ thở dài, ánh mắt khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn, "Nhìn vào mắt ta, người ta thích... ở ngay bên trong."
Khanh Vũ giật mình, ánh mắt vô thức dõi theo đôi mắt tím thăm thẳm ấy.
Trong đó phản chiếu lại hình bóng của nàng.
Nàng thoáng kinh ngạc.
Hắn... có ý gì?
"Còn chưa hiểu sao?"
Lâu Quân Nghiêu đột nhiên cúi đầu, cắn nhẹ lên đôi môi mềm mại của nàng. Khanh Vũ trừng lớn mắt, còn hắn chỉ khẽ cười, thấp giọng thì thầm:
"Nàng lúc nào cũng mắng ta vô sỉ, nhưng ta... chỉ như vậy đối với một mình nàng thôi."
Ngón tay nàng khẽ siết chặt, theo bản năng nắm lại thành quyền. Nàng thu hồi ánh mắt, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi, giọng nói nhỏ đến mức gần như thì thầm: "Đây ý là... thích sao?"
"Chứ còn gì nữa?"
Lâu Quân Nghiêu bóp nhẹ ngón tay nàng, đột nhiên ôm lấy eo nàng, xoay người đổi tư thế.
Chỉ trong chớp mắt, hắn đã nằm xuống giường, còn nàng lại ở phía trên hắn.
Khoảnh khắc nàng rơi xuống, bàn tay đang đỡ eo nàng bất chợt buông ra, khiến nàng theo quán tính ngã thẳng xuống lồng ngực hắn.
Không còn khoảng cách.
Thân thể mềm mại của nàng áp sát vào lồng ngực rắn chắc của hắn, mang theo một cảm giác kỳ lạ khiến tim nàng đập loạn.
Gương mặt Khanh Vũ thoáng chốc đỏ bừng, nàng vội vàng chống hai tay để ngồi dậy. Nhưng nam nhân lại vươn tay, lập tức giữ chặt nàng.
Khanh Vũ bất đắc dĩ, chỉ có thể ngoan ngoãn tựa vào bờ vai hắn.
Cánh tay rắn chắc của hắn ôm chặt lấy nàng, không cho nàng trốn đi.
Tư thế thân mật này khiến Khanh Vũ có chút ngượng ngùng. Nàng khẽ giật giật, giọng nói mang theo vài phần lúng túng:
"Cái đó... vì sao lại như vậy? Ta thấy hơi khó chịu..."
Khó chịu là phải, nam nhân và nữ nhân có cấu tạo cơ thể khác nhau, mà toàn thân hắn đều là cơ bắp rắn chắc, làm sao mềm mại như nữ nhân được.
Cũng may, người nam nhân dưới thân nàng không phải loại tráng hán cơ bắp cuồn cuộn, nếu không thì càng thêm khó chịu.
Nhưng đúng lúc nàng vừa cử động một chút, cơ thể người kia bỗng nhiên cứng đờ. Ngay sau đó, tiếng thở dốc bên tai cũng nặng nề hơn hẳn.
Bàn tay to lớn ôm lấy eo nàng bất ngờ trượt xuống một chỗ nào đó, mạnh mẽ nhéo một cái.
Nghe tiếng nàng hô lên vì kinh ngạc và xấu hổ, hắn mới trầm giọng nói:
"Đừng lộn xộn."
Khanh Vũ cắn môi, trong lòng có chút tức giận. Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Sao nàng cứ có cảm giác từ sau khi hai người xác nhận tình cảm, người này càng lúc càng không che giấu bản chất lưu manh vậy nhỉ?
Nhưng mà... nếu hắn thích thế, nàng cũng không so đo làm gì.
Cứ thế ôm nhau trong yên lặng một lúc lâu, cuối cùng nam nhân kia nặng nề thở dài, giọng nói bất đắc dĩ đến cực điểm:
"Thật muốn đưa nàng đi cùng."
Đáng tiếc, lúc này chưa phải thời điểm. Bắt nàng đối mặt với những chuyện kia quá sớm, chưa chắc đã là điều tốt.
Khanh Vũ hơi ngẩng đầu, nhìn hắn:
"Bây giờ chàng muốn đi, có chuyện quan trọng sao?"
"Ừ." Lâu Quân Nghiêu đáp, "Có chút quan trọng."
"Vậy sao còn chưa buông ta ra?" Khanh Vũ trợn mắt.
Gia hỏa này rốt cuộc có biết nặng nhẹ nhanh chậm hay không? Đã có chuyện quan trọng, thế mà còn có thời gian ở đây thân mật với nàng.
Nam nhân kia chỉ cong môi cười, giọng trầm thấp dịu dàng: "Vì nàng cũng rất quan trọng."
Khanh Vũ lập tức đỏ mặt.
...
Đủ rồi nha, khi dễ nàng lâu như vậy, bây giờ còn cố ý trêu chọc nữa!
Nhưng nàng cũng phát hiện, lúc hắn nói chuyện nghiêm túc, thật sự rất dễ khiến người ta rung động.
"Nói xem, rốt cuộc là chuyện gì?" Khanh Vũ thuận miệng hỏi.
Nàng chưa từng để tâm đến Vân Trung Thiên, chỉ nghe Bạch Chi Ngạn và bọn họ nhắc đến đôi ba lần. Nhưng từ khi biết thân thể mẫu thân có liên quan đến nơi đó, nàng lại có chút tò mò.
Nàng chỉ hỏi vậy thôi, cũng không mong hắn sẽ kể chi tiết.
Nhưng không ngờ, hắn chẳng những không giấu giếm mà còn nói vô cùng cặn kẽ.
"Vân Trung Thiên có một nơi thần cảnh cực kỳ cường đại, gọi là Vô Niệm Chi Điên. Trong truyền thuyết, thần cảnh này nghìn năm mới mở ra một lần, nhưng chưa ai biết thật giả ra sao. Gần đây có lời tiên đoán rằng Vô Niệm Chi Điên sắp xuất hiện, nên các thế lực lớn ở Vân Trung Thiên đều đã chuẩn bị tiến vào."
"Từ xưa đến nay, chỉ có những cường giả đặt chân lên Vô Niệm Chi Điên mới được công nhận là kẻ mạnh nhất, nên... mấy ngày trước, bọn họ liên tục thúc giục ta trở về."
Nói đến đây, Lâu Quân Nghiêu bất đắc dĩ thở dài:
"Không còn cách nào khác, những năm qua vì ta mà bọn họ phải ẩn nhẫn, không thể tuỳ ý hành động. Đây là điều ta nợ bọn họ, nên nhất định phải cho họ một lời giải thích."
"Chàng muốn đi Vô Niệm Chi Điên?" Khanh Vũ chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Nguy hiểm không?"
Lâu Quân Nghiêu khẽ lắc đầu:
"Ta cũng không biết. Nhưng nếu đã là thần cảnh, chắc chắn không thể dễ dàng đặt chân vào. Nguy hiểm ắt hẳn không ít."
Nghe đến hai chữ "nguy hiểm", nàng vô thức nhíu lông mày lại.
Nàng chợt nhớ đến thể chất đặc thù của hắn, một khi bị thương sẽ trở nên vô cùng suy yếu, nếu không được chữa trị kịp thời, sức chống cự sẽ ngày càng giảm cho đến khi hoàn toàn mất đi. Điều đó có thể nói là cực kỳ nguy hiểm.
"Nếu mang theo Bạch Chi Ngạn thì sao?" Nàng đề nghị. Có Bạch Chi Ngạn đi cùng thì ít ra vẫn có người hỗ trợ hắn trị thương ngay lập tức.
Nhưng nam nhân chỉ lắc đầu, thản nhiên nói: "Các thế lực ở Vân Trung Thiên mỗi lần chỉ được cử một người tiến vào. Vô Niệm Chi Điên có giới hạn nhân số."
"Còn có quy định kỳ quái như vậy?" Khanh Vũ ngạc nhiên.
"Đây là quy củ từ xưa đến nay."
Nàng chậm rãi ngồi dậy khỏi người hắn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua làn da hắn. Một luồng cảm giác kỳ diệu bất chợt lan tỏa khắp gân mạch, chảy xuôi qua toàn thân hắn chỉ trong giây lát.
Lâu Quân Nghiêu nhướng mày: "Đây là..."
"Một thứ có thể cứu mạng. Tóm lại, có lợi đối với chàng."
Hắn nắm lấy tay nàng, ánh mắt sâu thẳm mang theo nụ cười như có như không:
"Sao ta cứ có cảm giác, trên người nàng có rất nhiều bí mật."
Khanh Vũ cười nhạt: "Bí mật của ta, phần lớn chàng đều đã biết cả rồi."
Từ chuyện mượn xác hoàn hồn, đến việc nàng đã sống hai đời, những điều đáng lẽ ra là riêng tư nhất, hắn đều nắm rõ. Quan trọng là... hắn quá thông minh, dù nàng có muốn giấu cũng giấu không nổi.
Nàng nheo mắt liếc hắn một cái:
"Chàng biết rất nhiều chuyện của ta, nhưng ta lại hoàn toàn không biết gì về chàng cả."
Ngoài việc hắn có tu vi thâm sâu khó lường, là người có thân phận đặc biệt tại Vân Trung Thiên, bên cạnh lúc nào cũng có cao thủ lui tới, thì nàng chẳng biết gì thêm về hắn. Hắn chưa từng chủ động nhắc đến, mà nàng cũng chưa bao giờ hỏi qua.
Nhưng nếu nàng hỏi, hắn nhất định sẽ nói.
Quả nhiên, ngay sau đó, hắn chậm rãi lên tiếng:
"Vân Trung Thiên có năm thế lực lớn, bao gồm Ma Vực, Thần Y tộc, Hiệp Hội Thợ Săn, Diệu Nguyệt Thần Điện và Man tộc. Bạch Chi Ngạn là thiếu chủ của Thần Y tộc, còn ta..."
Hắn hơi dừng lại, nhìn nàng một cái rồi nói tiếp:
"Ta là Ma Vực chi chủ."
Khanh Vũ thoáng sững sờ.
Nàng đã sớm đoán hắn có thân phận bất phàm, nhưng không ngờ lại là bá chủ của một thế lực lớn tại Vân Trung Thiên. Hơn nữa...
Cái tên Ma Vực này, nghe qua đã thấy chẳng giống chính phái chút nào. Xem chừng... cũng cùng một giuộc với hắn, đều là loại tà ma ngoại đạo.
Nàng biết Bạch Chi Ngạn là thiếu chủ của Thần Y tộc từ lâu. Trước kia, hắn từng nhiều lần dò hỏi xuất thân của nàng, muốn thăm dò thân thế nàng, thậm chí còn chủ động báo ra thân phận của mình trước.
Nhưng một người thuộc Thần Y tộc, lại ngày ngày kề cận với một kẻ thoạt nhìn chẳng phải người tốt như Lâu Quân Nghiêu... chẳng lẽ Thần Y tộc không quan tâm chút nào sao?
Khanh Vũ suy nghĩ một lúc, mới chợt nhận ra rằng trước nay nàng luôn xem hai người này như... khụ, một mối quan hệ đặc biệt nào đó, thế nên mới cố ý giữ khoảng cách.
Rốt cuộc, nàng chưa từng thấy hai nam nhân nào lại dính nhau như hình với bóng đến vậy.
Nhưng bây giờ nàng đã hiểu lý do, bởi vì Lâu Quân Nghiêu có thể chất đặc thù, một khi bị thương sẽ vô cùng nguy hiểm, vì thế Bạch Chi Ngạn luôn ở bên để giúp hắn trị thương.
Nghĩ vậy, Khanh Vũ liền lấy ra từ không gian rất nhiều đan dược cứu mạng, tất cả đều đưa cho hắn:
"Cầm lấy đi, những thứ này có thể dùng trong lúc nguy cấp. Không có Bạch Chi Ngạn ở bên, chàng nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không được để bản thân bị thương."