Khâu Bạch

Chương 5



Nói đến đây.

 

Hai Kiếm Hồn cùng hóa thành hư ảnh, thay phiên lượn quanh ta.

 

Đây là khởi đầu của nghi thức kết Khế.

 

Giọng ca ca vang lên trong hư ảnh.

 

"Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì."

 

"Chúng ta không phải hung kiếm gây họa nhân gian, bị phong ấn tại đây có ẩn tình khác."

 

"Ngươi nếu không yên tâm, chúng ta có thể cùng ngươi kết Minh Khế."

 

Minh Khế.

 

Đó là một loại Kiếm Khế rất cổ xưa.

 

Sau khi kết giao, thần kiếm sẽ không còn tính tự chủ, nhất cử nhất động đều tùy theo ý chí chủ nhân, ngay cả tính mạng cũng gắn liền với chủ nhân, chuyện làm tổn hại chủ nhân căn bản không thể xảy ra.

 

Hơn nữa, nếu thần kiếm có nửa phần trái ý, chủ nhân có thể thông qua khế ước dễ dàng biến thần kiếm thành sắt vụn.

 

Loại khế ước này quá hà khắc, vì chủ nghĩa kiếm đạo, đa số kiếm khách ngày nay không còn sử dụng nữa.

 

Ta không ngờ, bọn chúng lại chủ động dùng Minh Khế tự trói buộc.

 

Nhưng trên đời không có bữa ăn nào miễn phí.

 

Hai thanh thần kiếm có thực lực kinh khủng như vậy lại chủ động muốn kết khế ước với ta.

 

Không cầu mong gì mới là lạ.

 

Thế là ta hỏi: "Vậy các ngươi muốn đạt được gì từ ta?"

 

Kiếm Hồn từ từ tiến lại gần ta.

 

Giọng nói cực kỳ mê hoặc.

 

"Chúng ta muốn ngươi, giành lấy vị trí Thủ Tọa."

 

"Khiến Thánh Kiếm Tông long trời lở đất."

 

--- Chương 11 ---

 

Long trời lở đất.

 

Thật trùng hợp.

 

Ta cũng muốn.

 

Nhưng không phải vì Kiếm Mộc Nguyên và Quý Hải Đường.

 

Mà là vì người đó.

 

Thánh Kiếm Tông tự xưng là đại tông phái đệ nhất thiên hạ, ngưỡng cửa bái sư cực kỳ cao.

 

Tùy tiện kéo một đệ tử ra đều là thế gia tử đệ có bối cảnh cường đại.

 

Còn ta xuất thân hàn vi, chỉ là một nha đầu nghèo đến nỗi phụ thân muốn kéo ta đi bán theo cân.

 

Hạ Sư Tỷ chính là lúc đó gặp ta, cứu ta.

 

Nàng là Đại Sư Tỷ của Thánh Kiếm Tông, tràn đầy nhiệt huyết. Một trái tim vì đại đạo thiên hạ mà sinh ra, cũng nguyện ý cúi đầu nhìn ta, một kẻ bé nhỏ như bèo trôi.

 

Hạ Sư Tỷ nói, chỉ cần bản thân ta mạnh mẽ, sẽ không ai có thể chi phối cuộc đời ta nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thế là nàng mang ta về Thánh Kiếm Tông, khổ sở van xin Chưởng Môn có thể thu nhận ta.

 

Chưởng Môn miễn cưỡng đồng ý, chỉ coi ta là đệ tử hữu danh vô thực, chưa từng dạy ta kiếm thuật.

 

Hạ Sư Tỷ mỗi ngày sau khi tu luyện xong đều lén lút đến tìm ta, dùng một cành cây nhỏ, dạy ta cách vung ra một kiếm mạnh mẽ.

 

Ta cứ thế lớn lên trong Thánh Kiếm Tông.

 

Cũng dần dần bộc lộ thiên phú kiếm đạo siêu phàm.

 

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Chưởng Môn nhìn chằm chằm kiếm pháp của ta, hai mắt sáng rỡ, lập tức thay đổi thái độ.

 

Hắn thu ta làm nội môn đệ tử, truyền thụ tâm pháp khẩu quyết.

 

Cũng chính năm đó, Hạ Sư Tỷ trên lôi đài đại triển phong thái, trở thành Kiếm Khách Thủ Tọa.

 

Thánh Kiếm Tông có một Cấm Địa.

 

Tương truyền chỉ cần vào Cấm Địa tu luyện, Nội Lực liền có thể tiến bộ nghìn dặm trong một ngày, trực tiếp đuổi kịp đại năng.

 

Mà Cấm Địa này, chỉ có mỗi đời Chưởng Môn và Thủ Tọa mới có thể đặt chân vào.

 

Đêm trước khi Hạ Sư Tỷ vào Cấm Địa, nàng gọi ta ra nói chuyện tâm tình.

 

Ngắm trăng, Sư Tỷ tràn đầy mong đợi.

 

"Tiểu Bạch, đợi ta ra khỏi Cấm Địa, chúng ta cùng xuống núi trừ cường phù nhược nhé! Ta nghĩ, đến lúc đó ta nhất định sẽ trở nên rất lợi hại, có thể bảo vệ tất cả mọi người, khiến thiên hạ không còn khổ nạn."

 

Thiện ý của Sư Tỷ quá thuần túy.

 

Thuần túy đến mức có chút ngây thơ.

 

Nàng không biết rằng thế gian này chỉ cần còn có người tồn tại, khổ nạn sẽ không bao giờ kết thúc.

 

Nhưng ta không phản bác nàng.

 

Chỉ gật đầu nói: "Được thôi, Sư Tỷ đi đâu, ta đi đó."

Nhưng mọi chuyện, đều thay đổi từ ngày Sư Tỷ ra khỏi Cấm Địa.

 

Giống như một viên bảo châu bị cướp đi tất cả hào quang, đột nhiên trở nên ảm đạm vô quang.

 

Nàng trở nên trầm mặc, mặc kệ người khác nói gì cũng không để tâm.

 

Ta sợ hãi vô cùng.

 

Hỏi nàng trong Cấm Địa rốt cuộc có gì?

 

Sư Tỷ mặt đầy vẻ mệt mỏi, ánh mắt u ám.

 

Nàng không nói gì, chỉ nhìn ta thật lâu.

 

Đêm đó.

 

Một tiếng hét chói tai xé toạc bầu trời Thánh Kiếm Tông.

 

Là t.h.i t.h.ể của Sư Tỷ, được phát hiện dưới một cây ngô đồng.

 

Cái c.h.ế.t của Sư Tỷ và bí mật của Cấm Địa trở thành ác mộng của ta.

 

Vì vậy ta muốn trở thành Thủ Tọa, tự mình đi vào Cấm Địa tìm kiếm đáp án.

 

Bây giờ ta không ngại thu nhận hai thanh kiếm này, để chờ đợi mười năm tiếp theo.

 

"Được, cứ khiến nó long trời lở đất đi."