Ta đ.â.m rách đầu ngón tay.
Một giọt m.á.u tươi rơi vào kiếm trận.
Minh Khế đã thành.
Ta nhắm mắt lại.
Trong thức hải dần dần hiện lên danh hiệu của hai thanh kiếm.
Một thanh thuộc tính Thủy, nặng nề trầm ổn, kiếm ý như sóng lớn ngút trời, tên là Phong Hoa.
Một thanh thuộc tính Hỏa, linh động nhảy vọt, nhanh nhẹn và cực kỳ có sức phá hoại, tên là Phù Hồng.
--- Chương 13 ---
Trong mười năm đó.
Giang hồ xuất hiện một kiếm khách tay cầm song kiếm.
Đội mũ che mặt, không lộ chân dung, cũng chưa từng nói mình thuộc môn phái nào.
Nơi người đó đến, bách tính đều có thể an giấc, không sợ yêu vật quấy nhiễu.
Vì người này thường xuất hiện vào ban đêm, liền có người gọi nàng là Nữ Hiệp Nguyệt Kiến.
Mười năm như một khoảnh khắc.
Ta mang theo Phù Hồng và Phong Hoa hành tẩu giang hồ những năm này, đã cùng bọn chúng trong mỗi trận thực chiến rèn luyện ra sự ăn ý kinh người.
Giờ đây kiếm tùy ý động, chiêu thức tự nhiên mà thành.
Còn năm ngày nữa là đến ngày quyết chiến Thủ Tọa.
Đã đến lúc phải quay về.
"An giấc đi, mai lên đường, đến Thánh Kiếm Tông."
Ta đang định thổi tắt nến.
Dưới lầu khách điếm lại đột nhiên truyền đến tiếng động không nhỏ.
"Tiểu nhị! Mau dọn rượu ngon thức ăn ngon lên cho chúng ta!"
"Tất cả các sương phòng thượng đẳng cũng phải dọn trống ra!"
Tiểu nhị của quán rất khó xử.
"Mấy vị khách quan, quán chúng ta hôm nay đều đã đầy khách, e là không còn phòng trống đâu ạ."
"Ngươi tìm chết! Có biết mấy người chúng ta là ai không?"
Tiếng động ngừng một lát.
Ngay sau đó.
Giọng nói kinh hoảng của tiểu nhị vang lên.
"Thì ra là các đại hiệp của Thánh Kiếm Tông, thật sự xin lỗi, ta đây sẽ lên lầu thương lượng với mấy vị khách quan đang ở sương phòng."
Nghe đến đây.
Ba chúng ta nhìn nhau cười.
Thánh Kiếm Tông?
Đến thật đúng lúc.
--- Chương 14 ---
Không lâu sau.
Tiểu nhị quả nhiên gõ cửa phòng chúng ta.
Còn chưa đợi hắn mở lời.
Ta đã xách kiếm xuống lầu.
Mấy kẻ mặc y phục đệ tử Thánh Kiếm Tông đã ôm vò rượu uống tì tì.
Chắc hẳn là cõi phàm trần tục thế này khiến bọn chúng sinh lòng ưu việt.
Lại còn lớn tiếng nói chuyện bát quái trong tông môn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ta nghe nói, Quý Hải Đường muốn chọn Kiếm Bản Mệnh mới?"
"Sao, ngay cả Kiếm Mộc Nguyên cũng không thỏa mãn được khẩu vị của nàng ta sao?"
"Kiếm Mộc Nguyên tính là cái thá gì, trước đây ở trong tay Khâu Bạch còn xem là không tệ, nhưng không biết vì sao, đến tay Quý Hải Đường lại như đổi thành một thanh kiếm khác vậy, chiêu thức luyện đến xiêu vẹo vặn vẹo, ta thấy, còn không bằng thanh này trong tay ta."
"Các ngươi đừng lo bò trắng răng nữa, người ta là Thủ Tọa, sớm đã vào Cấm Địa tu hành, nay công lực đại trướng, e là Khâu Bạch năm đó có trở về cũng không phải đối thủ của nàng ta."
"Nói đến Khâu Bạch, năm đó nàng ta bị đánh bại xong liền xám xịt xuống núi, mấy năm nay cũng không thấy tin tức, có phải đã c.h.ế.t rồi không?"
"Tốt nhất là c.h.ế.t rồi, ta còn nhớ năm đó nàng ta bị thương, ta bị điều đi trông cửa cho nàng, tiện miệng nói nàng vài câu, kết quả nàng ta giơ tay đã ném ta lên cây rồi, đúng là tiện phụ, c.h.ế.t đi đúng là trừ họa cho dân."
Ta nhướng mày.
Thì ra vẫn là cố nhân.
Ta cất Phù Hồng đi, chỉ để Phong Hoa trong tay.
Đến trước bàn đó, ta hỏi khẽ: "Là mấy người các ngươi muốn chiếm sương phòng của ta sao?"
Bọn chúng mắt cũng không thèm ngẩng lên.
Trực tiếp đặt tấm lệnh bài Thánh Kiếm Tông lên bàn.
"Mấy huynh đệ chúng ta xuống núi c.h.é.m yêu trừ ma, công lao khổ cực lớn lao, ngủ sương phòng là chuyện thiên kinh địa nghĩa."
Ta "ồ" một tiếng gật đầu.
"Nhưng ta nghe nói, yêu ma gần đây sớm đã bị Nữ Hiệp Nguyệt Kiến tiêu diệt rồi, mấy vị đến đây c.h.é.m ai? Chém thịt đầu heo ăn à?"
Nghe vậy.
Bọn chúng lập tức bị ta chọc giận.
Vung chưởng đập bàn muốn rút kiếm động thủ.
"Ta thấy ngươi tìm chết!"
Một chữ "chết" vừa nói được một nửa.
Vỏ kiếm của ta đã đặt lên cổ họng hắn.
Kiếm phong nổi lên bốn phía, sớm đã trong vô tri vô giác khống chế mệnh mạch mấy người.
Ta nâng mũ che mặt lên.
Lộ ra chân diện mục bị che giấu bên dưới.
Khẽ mỉm cười với "cố nhân" trước mặt.
"Tiểu Sư Đệ, mười năm không gặp, miệng ngươi vẫn thích bị đánh như vậy."
Những người khác chưa từng gặp ta, đều mờ mịt.
Chỉ có hắn, sợ đến mức hai chân run như sàng gạo.
Trợn tròn mắt nhìn ta, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Sư... Sư Tỷ."
Ta cười vỗ vỗ mặt hắn.
"Còn nhận ra là tốt rồi."
Thu hồi vỏ kiếm.
Ta khẽ nâng tay, làm quần áo mấy người rách tơi tả.
Bởi vì ta không vừa mắt bộ y phục đó.
Tiện tay c.h.é.m đứt lệnh bài của Thánh Kiếm Tông.
Coi như là hình phạt cho việc bọn chúng mượn gió bẻ măng.
Khi quay người lên lầu.
Ta quay đầu lại bổ sung một câu:
"À đúng rồi, ở đây không có phòng khách cho các ngươi đâu."
"Các ngươi vẫn nên đừng ngủ, cứ thế xuyên đêm đi đường đi."
"Tốt nhất là có thể trở về Thánh Kiếm Tông trước ta, giúp ta truyền một phong thư, nói rằng Khâu Bạch sắp trở lại rồi."