Khi Anh Nhìn Lại

Chương 1



Bắc thành ngày tháng mười, Mùa hè còn chưa hoàn toàn qua, mặt trời treo trên đỉnh đầu đang diễu võ dương oai, từ ngõ nhỏ đến phố lớn tiệm kem vẫn là bán chạy nhất, Mùa Thu đã đến sớm, nhưng nhiệt độ không khí vẫn ở mức 25°C~30°C..

Mùa thu ở Bắc Thành, còn giống mùa hè hơn.

Chu Y Y tỉnh dậy do thời tiết quá nóng, trên người mặc áo ngủ tay ngắn đã bị ướt hơn phân nửa. Vì phí tiền điện, Cô ngủ trưa đều không mở điều hoà, không nghĩ là sẽ nóng tới như vậy.

Cầm lấy điện thoại lên nhìn, Giờ cô hẹn với Tiết Bùi còn khoảng 1 tiếng nữa .

Hôm nay là ngày nghỉ quốc khánh đầu tiên, đợi lát nữa Tiết Bùi tiện đường qua đây đón cô về quê.

Vé tàu cao tốc vào ngày Lễ Quốc khánh khó đặt, trước hai ngày phần mềm đặt vé trực tuyến luôn bị tắc nghẽn, cô vốn dĩ không định trở về, trực tiếp hủy bỏ đơn đặt hàng, Trùng hợp, cô vừa gọi điện thoại về cho gia đình là mình không về, thì Tiết Bùi liền gọi đến, cho cô đi nhờ xe của anh cùng về.

Khó tránh khỏi làm người ta nghĩ nhiều.

Có một giây, trong đầu Chu Y Y loé lên ý tưởng, nhưng rất nhanh lại bác bỏ.

Buổi sáng cô chia sẻ tin tức tốt này với mẹ, ai biết bên kia đầu điện thoại lại là một tiếng thở dài.

"haizz, con nhìn xem Thằng nhỏ Tiết Bùi này thật là tốt, tại sao con lại không có chút điểm mạnh nào, phàm là người lớn lên thì xinh đẹp, thành tích ưu tú, đơn vị công ty đáng tin cậy, mẹ sẽ da mặt dày mà làm mai cùng với mẹ nó, hai nhà chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, con cùng Tiết Bùi lại hiểu tận gốc rễ, con xem có phải quá thích hợp hay không? 

Chu Y Y trầm mặc, không hé răng.

"Alo?" Đầu điện thoại bên kia tưởng rằng tín hiệu không tốt, Đang định nói lặp lại một lần nữa.

Ngừng một chút, Chu Y Y mới mở miệng: "Mẹ, hiện tại đã không còn lưu hành ép duyên nữa."

"Không còn lưu hành ép duyên, vậy con mang một chàng trai về đây cho mẹ" đột nhiên âm lượng từ mẹ lại cất cao nên, lại nhắc tới một vấn đề khác" con lần trước đã đồng ý với mẹ, quốc khánh năm nay sẽ tìm được đối tượng để đem về ra mắt, con còn nhớ rõ không"

Lại là im lặng thật lâu.

"...... không nói nữa, con đi thu dọn hành lý đây."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chu Y Y tuỳ tiện tìm một cái cớ ngưng hẳn đề tài này.

Đi ra cửa phòng, phòng khách trên TV vẫn còn đang chiếu bản tin, trên trần nhà chiếc quạt trần to vẫn đang phành phạch thổi gió, trên bàn trà bao li non màu đỏ bị thổi tung bay tứ phía.

Nhưng bây giờ lực chú ý của Chu Y Y  lại dừng ở mạng nhện ở trên trần nhà, cô nhớ không dậy nổi lần cuối cùng mình dọn gian phòng cho thuê này là từ khi nào, có lẽ là một tháng trước, hoặc là lâu hơn vậy.

Còn đang ngây ngốc, thì nghe được tiếng có người gõ cửa, cộc cộc cộc, tiếng đập cửa có chút dồn dập.

Cửa vừa mở ra, Chu Thiến một tay xách một cái va li to, ném hành lí đến một chỗ, một tay lấy khăn giấy lau mồ hôi, thở hồng hộc nói: "Được lắm Chu Y Y, cậu hiện tại chỉ vì tiết kiệm tiền, đúng là nơi nào cũng thể ở, ở được nơi này còn chưa nói, lại còn ở tận trên tầng 7, tớ từ thành phố mất một tiếng rưỡi để đến đây, còn phải mất thêm 20 phút mới đến được chỗ này, ngay sau đó phải leo hẳn 7 tầng cầu thang, cậu có phải muốn tớ mệt c.h.ế.t không ——"

"Cậu uống miếng nước đi, thở đều."

Trước khi Chu Thiến đang muốn mắng tiếp, cô chạy nhanh lấy một ly nước đem qua, Thuận tay lấy luôn tờ báo đang để trên bàn trà quạt phe phẩy cho cô .

Chu Thiến không quan tâm, thay dép lê, đi đến sô pha nằm xuống, động cũng lười động.

Chu Y Y nhìn cô ấy  mồ hôi đầy đầu, cảm thấy vô cùng áy náy.

"Sao cậu không gọi điện cho tớ, tớ xuống giúp cậu một tay vác hành lí lên đây."

Chu Thiến liếc cô một cái: "Cậu không phải bị cảm hai ngày nay sao, đừng để bản thân bị ra mồ hôi, thể chất cậu đúng là không khác gì một tờ giấy. "

"Tớ biết Thiến thiến là người đau lòng cho tớ nhất mà." Chu Y Y cười làm nũng với nàng, Cọ cọ đầu vào bả vai cô ấy.

Hai mắt nhìn đảo quanh cả phòng này, Chu Thiến vẫn không nhịn được mà chửi vài tiếng: "Phòng này làm sao cậu có thể ở được, Tiết Bùi có biết cậu ở đây không?"

Chu Y Y có cứng đờ trong giây lát, một hồi lâu sau mới mở miệng: "Có, lần trước vừa kể với cậu ấy."

Lại nói tiếp,cô đã chuyển vào trong khu nông thôn sống, nhưng vẫn chưa nói rõ cho Tiết Bùi, Cô gạt anh, không muốn cho anh biết cô chỉ đang sống ở một căn phòng trật hẹp.

Cô thừa nhận, chẳng qua là do có chút cảm giác không có tự trọng, vì cô cũng cảm thấy khinh thường chính mình .

Cô từ nhỏ cũng biết rằng mình với Tiết Bùi không phải cùng một loại người , Thời gian vẫn còn đi học thì là như thế, hiện tại tốt nghiệp ra đi làm mới phát hiện ra rằng, khoảng cách chênh lệch của hai người họ càng lúc càng lớn, hoá ra giữa người với người cũng có thể cách biệt nhau cả một khoảng trời.