Khi Anh Nhìn Lại

Chương 228



Chu Khi Ngự giữ im lặng một chút rồi nói tiếp: "Một người ích kỷ như cậu ấy lại nói rằng nếu thật sự có ngày đó, cậu ấy mong muốn được rút ống thở, không muốn cậu phải dành cả đời cho một người tàn phế như vậy. Nhưng nếu cậu ấy có thể tỉnh lại, thì sẽ không cho bất cứ ai cơ hội nào nữa. Cậu nói xem, cậu ấy có quá tự tin không?"

 

"Mấy hôm trước, anh đến bệnh viện thăm cậu ấy, cậu ấy nhờ tôi mua giúp quà Tết. Tôi còn trêu cậu ấy, bảo đừng phí công nữa, bị bệnh đến mức này rồi mà còn nhớ mấy chuyện linh tinh đó làm gì. Nhưng cậu ấy rất kiên quyết, nói rằng 'năm nào cũng có, năm nay cũng không thể thiếu'."

 

Tầm nhìn mờ đi như phủ một lớp sương, cổ họng Chu Y Y khô rát khó chịu, không rõ là vì cảm động, hay là vì những cảm xúc nào đó cô chưa kịp nhận ra.

 

Lên thang máy, Chu Khi Ngự vào thư phòng sắp xếp tài liệu, còn Chu Y Y thì đẩy cửa phòng ngủ, chuẩn bị giúp anh thu dọn quần áo và đồ dùng sinh hoạt.

 

Vừa bước vào, cô đã nhìn thấy trên bàn có rất nhiều lọ thuốc xếp lộn xộn, nằm nghiêng ngả khắp nơi. Những viên thuốc trắng, vàng – chói mắt đến kỳ lạ.

 

Bước chân cô đột nhiên khựng lại.

 

Cô cầm lên một lọ, trong mục chỉ định chính có ghi: "Thuốc này chủ yếu dùng để kiểm soát các triệu chứng hưng phấn, lo âu căng thẳng, ảo giác, hoang tưởng do tâm thần phân liệt hoặc các bệnh lý tâm thần khác gây ra."

...

Buổi tối, khi Chu Y Y đến bệnh viện thì Tiết Bùi đã ngủ rồi.

 

Dì Tiết nói, hôm nay cậu ấy không khỏe, ban ngày không hiểu sao đột nhiên sốt cao khiến mọi người được một phen hoảng hốt, uống thuốc xong đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.

 

Trong phòng bệnh không bật đèn, Chu Y Y ngồi bên mép giường, mượn ánh trăng lặng lẽ nhìn anh.

 

Bên ngoài không biết từ lúc nào tuyết đã bắt đầu rơi, lạnh buốt thấm vào người, cô kéo lại chăn đắp cho anh, đưa tay lên trán anh để kiểm tra.

 

Vẫn còn sốt nhẹ.

Trong căn phòng yên tĩnh, cô bắt đầu lẩm bẩm một mình: "Tôi mua quà Tết cho anh rồi, mai nếu anh còn chưa tỉnh thì sẽ không nhận được đâu."

 

Tất nhiên là không có ai trả lời.

 

Đêm đã khuya, Chu Y Y xếp gọn quần áo mang đến vào trong tủ, trước khi rời đi còn quay lại nhìn thêm một lần.

 

Anh vẫn nằm im trên giường bệnh, mắt nhắm chặt.

——

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đêm giao thừa, nhiệt độ ở Bắc Thành giảm xuống âm 10 độ C.

 

Chu Y Y đứng ngoài trời suốt nửa tiếng, lạnh đến mức run lẩy bẩy, mỗi lần nói chuyện lại thở ra một làn khói trắng dài.

 

Sự kiện phải kéo dài đến hai, ba giờ sáng mới kết thúc. Cô trao đổi với các thành viên trong đội, nhờ họ giúp xử lý những việc lặt vặt còn lại, cuối cùng đến khoảng mười một giờ, cô đã sắp xếp xong mọi chuyện và rời khỏi địa điểm tổ chức.

"Tớ mang quà cho anh ấy rồi quay lại ngay."

 

Hiểu Vân đồng ý ngay: "Được, mau đi đi, giờ này đông người, khó bắt xe lắm."

 

Quả thật, giờ này khu trung tâm đông nghịt, đặt xe trên app cũng báo còn hơn hai mươi người xếp hàng phía trước.

 

Chu Y Y sốt ruột chờ đợi, nếu không vì bệnh viện ở quá xa, chắc cô đã cuốc bộ đến đó rồi.

 

Chờ gần nửa tiếng, cuối cùng cô cũng lên được taxi, nhưng đường vẫn kẹt xe kinh khủng. Đến khi cô tới bệnh viện thì đã quá nửa đêm.

 

Vì thế, lúc cô đẩy cửa bước vào và nhìn thấy Tiết Bùi, ánh mắt anh nhìn cô lúc đó khiến cô nghĩ tới một chú chó lớn đã chờ đợi chủ nhân cả ngày, cụp tai xuống, ánh mắt khẩn thiết dõi theo cô.

 

Ánh mắt anh quá nóng bỏng, khiến cô theo phản xạ mà né tránh.

"Anh vẫn chưa ngủ à?"

 

Giọng anh buồn bã thấy rõ: "Anh cứ tưởng tối nay em sẽ không đến."

"Trên đường hơi tắc," Chu Y Y quay lưng lại, sắp xếp lại bàn, "Anh... vẫn luôn đợi tôi sao?"

"Ừ."

 

Hôm qua vừa sốt cao, cổ họng anh vẫn còn khô khốc, khàn khàn.

 

Tiết Bùi tỉnh lại vào chiều nay, vừa mở mắt đã có rất nhiều người đến thăm.

 

Một góc phòng chất đầy những món quà Tết và giỏ hoa của bạn bè, đối tác gửi tới.

 

Tối nay là giao thừa, cánh cửa này đã được đẩy ra vô số lần, anh cũng mong ngóng vô số lần – nhưng đều không phải là cô.