Khi Anh Nhìn Lại

Chương 233



Lúc nãy ở cửa phòng bệnh, cô bị cô gái kia gọi lại.

Cô gái dường như đã do dự rất lâu, không dám gõ cửa, thấy Chu Y Y đi tới mới thở phào nhẹ nhõm, gọi cô lại. Có lẽ nghĩ cô là người thân của Tiết Bùi nên mới yên tâm giao hộp cơm cho cô chuyển giúp.

 

Cô sớm đã nghe Chu Khi Ngự nói rằng từ khi Tiết Bùi nhập viện, có không ít người bày tỏ tình cảm với anh, giờ xem ra quả thực là như vậy.

 

Lời của Chu Y Y khiến lòng Tiết Bùi chùng xuống, sắc mặt anh sầm lại.

 

Dù biết cô không còn thích anh nữa, nhưng thái độ dửng dưng của cô vẫn khiến anh cảm thấy rất khó chịu.

"Cô ấy đưa cho em là em nhận sao?"

"Không thì sao?"

"Chúng ta bây giờ là người yêu, đúng không?" Cổ họng khô khốc, giọng Tiết Bùi trầm xuống, "Em không thể như vậy được, không thể cứ đẩy anh cho người khác."

 

Chu Y Y bình tĩnh nói: "Hôm đó anh nói sẽ không can thiệp vào các mối quan hệ của em, em cũng vậy – em cũng sẽ không can thiệp vào các mối quan hệ của anh."

"Em có thể can thiệp." Tiết Bùi ngắt lời, trong lòng rất khó chịu, "Em có quyền từ bỏ mối quan hệ này bất cứ lúc nào, nhưng anh có thể chắc chắn rằng ngoài em ra, anh sẽ không thích ai khác nữa."

 

Lời của Tiết Bùi chân thành đến mức dù có sắt đá cũng không tránh khỏi xúc động.

 

Chu Y Y im lặng vài giây, nói: "Vậy lát nữa em sẽ trả lại hộp cơm cho cô ấy."

 

Tiết Bùi cuối cùng cũng nở nụ cười: "Được."

 

Khi ăn cơm, Chu Y Y bật TV, đang phát tin tức buổi tối, nhưng Tiết Bùi lại để tâm đến chuyện khác, anh nói: "Chờ anh xuất viện, chúng ta nuôi một con ch.ó nhé."

 

Anh dường như rất mong đợi chuyện này: "Nên đặt tên là gì nhỉ?"

 

Chu Y Y thắc mắc: "Trước đây anh không phải không thích thú cưng sao?"

"Bây giờ thấy có thú cưng thì nhà sẽ náo nhiệt hơn."

 

Tiết Bùi quả thực không thích động vật nhỏ, nhưng anh muốn giữa họ có một điều gì đó để ghi dấu. Ít nhất như Lý Trú cũng có một con mèo nhỏ ở nhà cô ấy, còn đặt cho nó cái tên rất chướng mắt, còn anh thì chẳng có gì.

 

Chu Y Y hoài nghi về độ chân thật trong lời anh nói, suy nghĩ của con người đâu dễ thay đổi như vậy, cô sợ Tiết Bùi chỉ là bốc đồng nhất thời.

"Chờ anh xuất viện rồi tính tiếp."

 

Tối hôm đó, khi cô rời khỏi phòng bệnh thì tuyết bên ngoài đã rơi dày hơn, màu trắng phủ khắp trời, khiến con người dường như trở thành điểm chói mắt nhất trong thế giới này.

 

Cô đứng ở cổng bệnh viện gọi xe, vừa xoa tay hà hơi vừa chờ đợi.

 

Không xa có một anh giao hàng mặc áo vàng vội vàng bước xuống xe điện, vì chạy gấp nên không cẩn thận va phải người đi đường, bị mắng cho một trận, anh ta liên tục cúi đầu xin lỗi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi anh ta quay lại, Chu Y Y sững người.

 

Đối phương cũng ngẩn ra khi nhìn thấy cô, không kịp chào hỏi, vội lấy điện thoại gọi cho người đặt món, giọng thở hổn hển: "Xin lỗi, lúc nãy tôi giao nhầm đơn, tôi đã đổi phần mới mang đến rồi, phiền anh/chị ra nhận giúp tôi."

"Ừ, được, tôi đang ở cổng chính bệnh viện chờ anh/chị."

 

Sau khi cúp máy, Lý Trú mới có thời gian chào cô, giọng có phần xa lạ:

"Lâu rồi không gặp."

 

Thời tiết quá lạnh, tay anh đeo hai lớp găng, cử chỉ có phần cứng nhắc.

"Lâu rồi không gặp."

 

Nhìn thấy Lý Trú, Chu Y Y cảm thấy như mộng.

 

Quả thực đã lâu lắm rồi họ không gặp nhau, cô nhớ lại, có lẽ đã gần một năm không nghe tin gì từ anh.

 

Lý Trú nhìn về phía cổng bệnh viện: "Trễ vậy rồi, sao em lại ở đây?"

"Có người bạn bị bệnh, em đến thăm."

"Ồ, không sao chứ?"

"Không sao," Chu Y Y lắc đầu, ngập ngừng hỏi, "Anh sao lại—"

"Muốn hỏi anh sao lại sống thành ra như vậy à?"

 

Lý Trú cười khổ một tiếng, không biết bắt đầu từ đâu, trong một năm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, từ việc trốn nợ như chuột chạy ngoài đường, vỡ nợ tiền vay mua nhà, đến việc Tiết Bùi giúp anh trả hết nợ, rồi anh lại hùn vốn làm ăn, cuối cùng mất trắng toàn bộ số tiền còn lại.

 

Cuộc đời anh đã mục nát từ một năm trước rồi.

"Không phải."

 

Chu Y Y không có ý đó, nhưng sau khi phủ nhận, nhìn thấy ánh mắt giễu cợt của Lý Trú, cô lại không biết nên nói gì.

"Dạo này chắc em sống tốt lắm?"

 

Lý Trú nhìn cô từ đầu đến chân, cảm thấy cô xinh đẹp hơn nhiều, khí chất trên người dường như cũng khác hoàn toàn so với khi còn ở bên anh.

 

Anh cảm thán: "Xem ra Tiết Bùi đối xử với em không tệ."

 

Chu Y Y nhíu mày, không hiểu rõ ý trong lời anh, định hỏi thì đúng lúc khách đến lấy đồ, Lý Trú liền bước lên vài bước, vừa cười vừa xin lỗi đối phương.

 

Đưa xong đồ ăn, Chu Y Y bước đến hỏi anh: "Lúc nãy anh nói vậy là có ý gì?"

 

"Không có gì, hiểu theo nghĩa đen thôi." Lý Trú vừa lướt đơn hàng trên app vừa đội lại mũ bảo hiểm, không có thời gian nói nhiều với cô, "Đơn tiếp theo sắp trễ giờ rồi, anh đi trước đây."