Khi Anh Nhìn Lại

Chương 234



Hôm sau, quả nhiên lại phải tăng ca, phải chuẩn bị phương án hoạt động cho đợt khuyến mãi lớn dịp Tết.

 

Đây là giai đoạn hoạt động cuối cùng trước Tết, tất cả các doanh nghiệp đều đang dốc sức cạnh tranh, còn Chu Y Y vì tiền thưởng cuối năm tháng sau nên cũng không thể không gồng mình, cố vắt kiệt giá trị lao động cuối cùng của bản thân.

 

Bận rộn như vậy nên cô đành không thể đến bệnh viện để kỷ niệm "mười ngày yêu nhau", vì thế cũng không biết Tiết Bùi đã chuẩn bị điều gì.

 

Giọng Tiết Bùi ở đầu dây bên kia rất ủ rũ, nhưng cũng không nói gì nhiều.

 

Trước khi cúp máy, anh lại nói thêm một câu: "Vậy thì đợi đến ngày kỷ niệm một trăm ngày, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua."

 

Chu Y Y vừa nhìn máy tính vừa trả lời: "Ừ."

 

Giọng điệu chẳng khác gì đang làm việc công.

 

Giữa tháng Một, Tiết Bùi cuối cùng cũng có thể xuống giường hoạt động một chút.

 

Để nhanh chóng xuất viện, anh ngày nào cũng tập phục hồi chức năng, dù do nằm lâu không vận động khiến thể lực giảm sút nghiêm trọng, không còn sức lực, nhưng anh vẫn nghiến răng chịu đựng.

 

Cuối tuần, Chu Y Y đến bệnh viện thăm anh, sau khi trả lời tin nhắn, cô ngẩng đầu lên thì thấy Tiết Bùi đang ngồi trên băng ghế dài trước tòa nhà khoa ngoại, quần áo mặc rất mỏng, chỉ khoác thêm một chiếc áo khoác ngoài bộ đồ bệnh viện.

 

Lo lắng anh sẽ bị cảm, Chu Y Y tháo khăn quàng cổ ra quấn cho anh.

"Sao anh lại tự xuống đây?"

 

Tiết Bùi chậm rãi nói: "Anh đang đợi người."

Cô nhìn về phía lối vào: "Đợi ai?"

"Đợi bạn gái của anh," Tiết Bùi mỉm cười, nhìn cô, "Cô ấy nói hôm nay sẽ đến."

 

Chu Y Y cười khẩy, ngồi xuống bên cạnh anh: "Ồ, vậy anh đợi được chưa?"

"Đợi được rồi."

 

Vừa nói, Tiết Bùi nắm lấy tay cô.

 

Đây là con đường chính dẫn vào khu ngoại khoa, người qua lại rất đông, Chu Y Y sợ người nhà nhìn thấy, định rút tay ra, nhưng Tiết Bùi lại nắm chặt hơn.

"Hôm nay em lại đến trễ mười phút."

 

Chu Y Y hiếm khi đùa giỡn: "Chỗ làm giờ giấc linh động, em khuyên anh đừng quá đáng nha."

 

Nghe cô nói vậy, Tiết Bùi cũng bật cười.

 

Anh nghĩ, nếu có thể mãi như thế này thì tốt biết mấy.

 

Bên ngoài lạnh quá, Chu Y Y còn chịu không nổi, huống chi anh ăn mặc phong phanh như vậy, cô thúc giục anh nhanh chóng lên phòng.

 

Đi thang máy về phòng bệnh, nhìn thấy tay phải cô cầm hộp giữ nhiệt, Tiết Bùi lập tức cảnh giác, sợ lại là ai khác nhờ cô mang đến.

 

Chu Y Y đã sớm quên chuyện đó: "Em mang từ nhà đến, hôm qua anh chẳng phải nói muốn uống canh sao?"

 

Anh chỉ tiện miệng nói thôi, không ngờ cô lại nhớ thật.

 

Dù cô là đang diễn vai "bạn gái" hay thật lòng đối tốt với anh, Tiết Bùi cũng đã thấy đủ rồi.

 

Chu Y Y quay lưng về phía anh, chuẩn bị đổ canh ra bát sứ, Tiết Bùi lại vòng tay ôm eo cô từ phía sau, đầu tựa lên vai cô, hơi thở nhè nhẹ phả vào gáy. Nằm trên giường suốt hai tháng qua, anh đã mong mỏi được ôm cô như vậy từ lâu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chu Y Y cau mày, suýt chút nữa làm đổ canh.

 

Cô có chút không tự nhiên: "Anh dựa sát quá."

"Không được sao?"

 

Đang định đẩy anh ra, lại nghe anh than vãn: "Chân hơi đau, cho anh dựa thêm một lát."

 

Không vạch trần anh, cô cứ đứng yên như thế, vào khoảnh khắc đó, bỗng nhớ ra một chuyện.

"Vài ngày trước, em gặp Lý Trú ở cổng bệnh viện."

 

Vòng tay nơi eo dần nới lỏng, Tiết Bùi như lâm đại địch, quan sát nét mặt của Chu Y Y.

"Lý Trú?"

"Hắn đến đây làm gì?"

 

Hồi đó anh đưa một trăm vạn, Lý Trú đã hứa sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi Bắc Thành, khỏi tầm mắt của cô.

"Anh ấy đến giao đồ ăn."

 

Anh giả vờ hỏi một cách bình thản: "Ồ, hai người nói gì với nhau?"

 

Canh đã được múc ra, để trên bàn, hơi nóng bốc lên nghi ngút.

 

Chu Y Y kể lại mọi chuyện hôm đó một cách trung thực, còn Tiết Bùi thì nhanh chóng đánh trống lảng.

"Nói mới nhớ, anh cũng lâu rồi không gặp cậu ta, không biết giờ sống thế nào."

 

Vẻ mặt của Tiết Bùi quá mức điềm nhiên, khiến Chu Y Y dù có cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng cũng không biết vấn đề nằm ở đâu.

 

Tối hôm đó, Chu Viễn Đình cũng từ trường đến bệnh viện.

 

Cậu có tính chia sẻ rất cao, vừa gặp là kể đủ thứ chuyện trên trường cho Tiết Bùi, rồi còn rủ anh chơi game cùng.

 

Tiết Bùi đang định đồng ý thì thấy Chu Y Y lắc đầu.

"Em tự chơi đi."

 

Bị từ chối, Chu Viễn Đình đành ngồi một mình chơi game, lúc cao trào còn mắng đồng đội.

 

Tiếng game quá to, Chu Y Y không chịu nổi, nhắc c** nh* tiếng kẻo làm phiền Tiết Bùi nghỉ ngơi.

 

Chu Viễn Đình còn đang mải chơi, vô thức nói: "Chị à, chị đau lòng anh rể hả?"

 

Câu này vừa nói ra, cả ba người trong phòng đều ngớ người.

 

Chu Viễn Đình nhận ra mình lỡ miệng, lập tức bịt miệng, nhìn về phía Tiết Bùi.

 

Chu Y Y cũng nhìn theo, ánh mắt dừng lại trên mặt Tiết Bùi.

"Anh dạy nó gọi vậy hả?"

 

Tiết Bùi mỉm cười, phủ nhận: "Không có."

 

Chu Y Y vẫn không tin, như thể đã chắc chắn rồi.

"Anh chỉ nói với nó là tụi mình đang quen nhau."

 

Đã gây ra chuyện lớn như vậy, Chu Viễn Đình đành nhận hết lỗi về mình.

"Chị ơi, không phải lỗi của anh Tiết đâu, là em tự nghĩ như vậy đó," Chu Y Y lấy sách đập cậu, Chu Viễn Đình vừa né vừa thanh minh, "Em thề là sẽ không nói với ba mẹ đâu, chị cứ yên tâm, em giữ mồm giữ miệng lắm."