Khi Anh Nhìn Lại

Chương 3



Giang San Văn không chú ý tới câu truyện của các cô, tò mà mà ở trong phòng đánh giá vài lần, uyển chuyện nói: "Đúng rồi, Y Y, cậu ở nơi này có vẻ không thuận tiện lắm nha, cách thành phố rất xa, nếu không sau quốc khánh tớ giúp cậu tìm phòng khác."

"Không sao cả, hiện tại tớ ở quen rồi, buổi sáng dậy sớm một chút cũng không có gì đáng ngại."

Trong lúc nói chuyện, Tiết Bùi tầm mắt nhìn về phía trên bàn trà thấy có thuốc con nhộng trị cảm, thần sắc có chút không đúng, quét mắt hướng đến mặt của Chu Y Y.

Chu Y Y không để ý tới, khom lưng muốn từ giá để giày lấy dép lê cho bọn họ thay, nhưng nhìn đến dép đã phủ một tầng bụi, ngừng lại động tác, nói với bọn họ: "Không cần đổi giày, các cậu cứ thế đi vào. Phòng hơi bừa bộn, mọi người đừng để ý."

Vừa dứt lời, cô xoay người, phát hiện ánh mắt Giang San Văn đang dừng lại trên trên chiếc quạt trần to ở trên đỉnh đầu Chu Y Y nghĩ, cô ấy nhất định cũng sẽ nhìn thấy mạng nhện đang bị quấn trên trần nhà.

_

Hành lý của Chu Y Y có hơi nhiều, hai đợt mới dọn xong đống đồ.

Lúc dọn đồ lần thứ 2, Chu Y Y có chút ngượng ngùng, để mọi người ở trên xe chờ cô, cô tự mình lên lấy.

Cô mới đi đến hiên, Tiết Bùi liền vài bước tiến lại gần chỗ cô, cái bóng Tiết Bùi bao phủ lên người cô.

"cậu trở về trên xe ngồi đi ,để tớ đi lấy."

Chu Y Y xua xua tay: "không sao, tớ tự mình có thể lấy,  cũng không còn quá nhiều đồ."

"Cậu hôm nay có điểm hơi lạ."

Tiết Bùi ghé sát vào mặt cô, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu từ đôi mắt chuyển qua cô, môi bỗng dưng trắng bệch, tay anh đặt lên trán của cô xem xét, bàn tay lạnh lẽo chạm vào cái trán ấm áp cô chợt rùng mình, một lát sau, hắn lẩm bẩm, "May mắn, chỉ là bị cảm chứ không phải sốt."

Chu Y Y muốn tránh nhưng không thể tránh, phía sau lưng cơ hồ như chạm tường, cô đem tay anh từ trên chán đẩy ra, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt: "Đã tốt lên rồi, không sao cả."

"Bị cảm cũng không nói cho tớ," Tiết Bùi khóe miệng cong cong, "Đến lúc đó dì lại mắng tớ không chăm sóc tốt cho cậu."

Tớ không cần cậu chiếu cố. Chu Y Y ở trong lòng nói câu.

Cô xách  hành lý từ trên mặt đất lên, liền đi luôn xuống dưới.

"Thật sự không cần phiền toái đến cậu, cậu mau đi xuống lầu đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai chữ"Phiền toái" này , làm bước chân Tiết Bùi Dừng lại một chút, mày nhăn sâu lại.

"Khi nào thì Đối với tớ khách khí như vậy," Ánh mắt tối lại, Không quá rõ biểu tình trên mặt Tiết Bùi, nhưng Chu Y Y có thể cảm nhận được ánh mắt anh dừng lại trên người mình, bỗng nhiên, không biết hắn nghĩ cái gì, tiếng hắn nhẹ nhàng cười, "Cậu trước kia để tớ thức đêm giúp cậu chép bài, sao không cảm thấy làm phiền đến tớ?"

Thời gian nghỉ đông kia, hai nhà bọn họ cùng rủ nhau đi quỳnh thị nghỉ phép, chơi suốt nửa tháng, cho đến trước khai giảng hai ngày mới về, thời điểm chơi đó có bao nhiêu vui vẻ, thời điểm đi học lại có bao nhiêu khổ.

Về đến nhà, Chu Y Y mới phát hiện mấy quyển sách bài tập vẫn chưa làm, nhìn đến một chồng bài tập nghỉ đông vẫn chưa làm, Chu Y Y gấp đến đến nỗi nước mắt chảy dòng.

Trời mùa đông khắc nghiệt, trên mặt đất đều là tuyết đọng, cô mặc chiếc áo lông vũ thật dày, ôm một chồng bài tập kia đi đến tìm Tiết Bùi, lúc Tiết Bùi mở cửa, nước mắt vẫn còn đọng trên khoé mắt.

Tiết Bùi sẽ cong cong khoé miệng, cười hỏi cô: "Làm sao,lại định dùng bút viết lên kì tích trong hai ngày sao ?"

Chu Y Y nhìn thấy thái độ này của Tiết Bùi liền thấy tức, nước mắt ngưng ở hốc mắt, liền xoay người đi.

"Đi đâu?"

Tiết Bùi đi theo phía sau cô hỏi, Chu Y Y ngược lại càng ngày càng đi nhanh, trên tuyết đều là dấu chân của hai người họ.

"Cậu không chịu giúp thì thôi, tớ đi tìm Lý Trú." Lý Trú trong lớp là lớp phó học tập.

"Trở về," Tiết Bùi bước vài bước liền đuổi kịp cô, xoay cơ thể cô lại, sợ cô cảm lạnh, làm mũ tuyết của cô rớt xuống, "Tìm nó làm gì, tớ có nói không giúp cậu đâu, sao lại muốn đi tìm người khác."

Liền biết chiêu này dùng được.

Chu Y Y sờ sờ mũi, che giấu ý cười: "Ai bảo cậu cứ trêu chọc tớ."

Chờ Tiết Bùi tiếp nhận bài tập trong tay cô, Chu Y Y ngồi xổm xuống mặt đất nhặt một nắm tuyết, ném một phát vào người hắn.

Trên nền tuyết, màu trắng đầy trời, thiếu niên môi hồng răng trắng, quay đầu lại hướng một nụ cười vô cùng xán lạn đến cô.

Cuối cùng, vẫn là Tiết Bùi giúp cô đem hành lý xuống dưới.

 Túi du lịch kia đựng không ít đồ, Khi tiết Bùi xách lên, còn phải cố hết sức, có thể nghĩ, nếu để cô là người xách xuống, thì sẽ mệt thành như thế nào.

Chiếc hiên đen nhánh, không gian an tĩnh có chút quỷ dị, trừ bỏ đi tiếng bước chân thì không có bất cứ tiếng gì khác, Tiết Bùi đi ở đằng trước, Chu Y Y nhắm mắt đi phía sau đuôi anh, dùng di động bật đèn pin lên cho anh.