Khi Anh Nhìn Lại

Chương 51



Chu Y Y Nhìn thấy một chiếc móc chiều khóa đuôi đặc biệt đáng yêu cô mua cho lý Trú một con Lý Trú trên mặt cuối cùng cũng lộ ra tươi cười, lập tức thay liền, mắt thấy Lý Trú lại lấy di động ra chụp ảnh, Chu Y Y biết Rằng hắn muốn phát vòng bạn bè, cô muốn nói một chút gì đó, nhưng lời nói tới bên miệng lại không nói ra.

Chu Y Y không phải loại người yêu thích phát vòng bạn bè chia sẻ đời sống sinh hoạt, Thông thường một năm nếu có phát cũng không đến 20 tin, Nhưng Lý Trú lại khác hắn thích ở vòng bạn bè nhật ký lại cuộc sống, ăn cái gì, uống cái gì, đi chơi ở nơi nào đều viết lên, Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, có đôi khi hắn sẽ giục cô phát vòng bạn bè ảnh thân mật, cô không biết từ chối như thế nào, chỉ có thể theo ý hắn.

"Đúng rồi, Y Y, em không phải nói rằng phải đi mua quà năm mới cho Tiết Bùi sao"Lý Trú chỉ tay vào tiệm bách hoá phía trước, dắt tay cô "Nếu không cứ vào xem có hợp hay không"

Chu Y Y Mới nhớ tới cô đồng ý mua quà năm mới đưa cho Tiết Bùi đã nhanh chóng qua một tuần.

Ngày đó, Tiết Bùi ở điện thoại nói muốn quà "đặc biệt", nhưng cô suy nghĩ thật lâu không nghĩ ra cái gì. Quà đặc biệt là cái gì?

Đối với Tiết Bùi mà nói, cái gì mới là đặc biệt...

Cô nhớ tới năm giáng sinh ấy, cô đi tới trường học tìm Tiết Bùi, mang theo cho anh một lọ nước hoa nam, giá cả không rẻ, cô làm thêm 1 tháng ở tiệm trà sữa, mới tích góp đủ tiền mua.

 

Cũng ngày đó, Chu Y Y chứng kiến đoạn tình yêu thứ 2 của Tiết Bùi, Là một học tỷ Cùng khóa của anh là con lai xinh đẹp, khỏe mạnh, gợi cảm, liếc mắt một cái thậm chí so với Giang San Văn còn thời thượng hơn, loá mắt hơn, Chu Y Y đứng ở trước mặt cô ấy, như là học sinh cao trung chưa lớn, nhỏ gầy lại suy nhược.

Ngày đó liên hoan Tiết Bùi mời rất nhiều bạn bè tới Chu Y Y vẫn luôn ngồi ở một góc, không thể nào nói chuyện, cũng không biết nói cái gì. Chắc là Tiết Bùi đã nhận ra, thường đáp lời với cô, quan tâm cảm xúc của cô, nhưng càng làm như vậy cô càng cảm thấy xấu hổ, để mọi người đều hướng mắt về phía cô, làm mặt cô nóng lên.

Anh bữa cơm này cô như đứng trong đống lửa, như ngồi đống than cô nghĩ chờ đưa xong quà cô ngay lập tức đi

Rất rất vả mới tới phân đoạn tặng quà, Chu Y Y Mới biết được cô với bạn gái của Tiết Bùi đưa quà giống nhau, Cô ấy tặng cho Tiết Bùi chính là một lọ nước hoa mùi hương giống nhau như đúc. Hiển nhiên Tiết Bùi có chút bất ngờ, ánh mắt dừng ở trên mặt Chu Y Y.

Một khắc xấu hổ kia làm đầu của cô cũng không ngẩng lên được, cô đi đến phòng vệ sinh trốn một lúc, ở phòng vệ sinh ngốc vài phút, cô cố nén nước mắt nghẹn vào trong, cô không dám khóc, lo lắng đôi mắt đỏ vì khóc sẽ bị Tiết Bùi nhận ra điều khác thường, hơn nữa hôm nay cô còn trang điểm, nếu mà khóc thì nét trang điểm càng làm trở nên chật vật.

Thời điểm từ nhà vệ sinh đi ra, Chu Y Y đúng lúc nghe được anh cùng bạn gái nói chuyện ở hành lang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Là thanh âm làm nũng của con gái

"Vì sao cô ấy lại đưa cho anh quà ái muội như vậy, em mặc kệ, Tiết Bùi, anh chỉ được xịt nước hoa em đưa cho anh, có biết hay không?"

Cô quên lúc ấy Tiết Bùi cơ gật đầu hay không, từ góc độ của cô nhìn không rõ ràng, cũng không nghe rõ Tiết Bùi nói gì.

Nhưng cảnh tượng trước mắt đã làm cô đủ khổ sở.

Vào ban đêm, trước khi đi, cô gọi Tiết Bùi vào một bên, bảo anh trả lọ nước hoa cho cô.

"Cậu muốn lấy lại sao?"

 

Thần sắc Tiết Bùi mở mịt nhíu mày: "Vì sao?"

"Cậu không phải đã có một lọ rồi sao? Để ở chỗ cậu cũng lãng phí." Cô nói

"Quà tặng người khác có thể tuỳ ý lấy về sao?" Tiết Bùi không đồng ý sắc mặt không tốt lắm: "Đây là nước hoa của đản ông, cậu muốn đưa cho ai."

Chu Y Y không quan tâm anh có đồng ý hay không, lúc đi mang toàn bộ túi cầm đi, ngày hôm sau cô liền đem treo ở trước cửa bán đi, lỗ mất 100 tệ mới bán được

"Y Y?"

Lý Trú cầm một đôi giày thể thao của nam đi đến, tay phải quơ quơ trước mặt cô.

"Suy nghĩ cái gì thế, gọi e vài tiếng mà không thấy em phản ứng gì."

Lúc này Chu Y Y mới phục hồi lại tinh thần, gần đây cô rất dễ nhớ lại những chuyện trước kia, vô cùng kỳ quái, những chuyện đó đều là quá khứ màu sắc bi thảm, hiện tại nhớ đến lại không xốc dậy nổi bất cứ cảm xúc gì gợn sóng.