Khi Anh Nhìn Lại

Chương 52



Hiện tại cô nghĩ lại, như một người sau tai nạn tìm được con đường sống trong chỗ c.h.ế.t trong lòng lại mang theo hàm xúc của hồi ức xa xăm.

"Cái này em thấy thế nào?"Lý Trú sờ thử mặt giày, cảm xúc cũng không tệ lắm, "Gần đây rất hot một loại thẻ bài quốc triều, anh nhớ rõ trước kia Tiết Bùi không phải rất yêu thích chơi bóng rổ sao, đưa đôi giày chơi bóng không khéo cậu ấy sẽ rất thích."

Lý Trú nói có phần hợp lý, Chu Y Y gật gật đầu, liền cầm giày chơi bóng đi đến quầy thanh toán.

"Em không cần nhìn sao?" Lý Trú ngẩn người, giữ c.h.ặ.t t.a.y cô, "Không xem những đôi khác nữa à?"

Chu Y Y cúi đầu nhìn: "Không cần, đôi này cũng khá tốt."

Vốn tưởng rằng còn phải chọn rất lâu, không nghĩ rằng rất nhanh đã quyết định rồi, Lý Trú nhùn bóng dáng Chu Y Y rời đi, đối với quan hệ của cô với Tiết Bùi cũng có cái nhìn mới.

Cuối cùng cũng đến cuối tuần. Chu Y Y muốn hẹn Tiết Bùi và Chu Thiến cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm, để thực hiện lời nói của cô ngày trước.

Cô vốn dĩ dự tính năm mới năm sau giới thiệu chính thức một chút về Lý Trú cho bọn họ. Gần đây Chu Thiến thúc giục rất nhiều, cô liền định thời gian cuối tuần này.

Buổi tối trước một ngày, cô gọi điện thoại cho Tiết Bùi.

Mới vừa bắt máy, cô liền hỏi: "Cậu ngày mai có rảnh không?"

"Sao thế, tìm tớ có việc gì à?"

Tiết Bùi mới chạy ở trong phòng tập ra, thanh âm thở có chút gấp, đúng vào mấy ngày trước anh bị bệnh nên tiếng nói cũng trầm thấp hơn, âm thanh trầm thấp th* d*c gợi cẩm truyền từ điện thoại đến tai Chu Y Y, làm cô nhớ tới màu sắc của kịch truyền thanh cô nghe thời đại học

Cô giảm âm lượng xuống một ít, di động để ra xa.

"Tín hiệu không tốt sao?"

Chắc là do cô lâu lắm rồi không nói chuyện với anh, Tiết Bùi tưởng rằng tín hiệu ở phòng tập thể thao không tốt, đi ra cửa lớn, âm thanh dần dần vững vàng.

"Hiện tại có nghe được không?"

"Ừm, nghe thấy."Chu Y Y đứng trước cửa sổ, nhìn may ở chân trời, tầm mắt không có tiêu cự, "Ngày mai đi ăn một bữa đi, tớ và Lý Trú muốn mời cậu và Chu Thiến ăn một bữa cơm.

Tiết Bùi đầu dây bên kia im lặng rất lâu, Chu Y Y chủ nghe một tiếng cười không rõ ý vị, không đoán được anh đang có biểu cảm gì.

Chu Y Y tiếp theo nói câu: "không có gì, chủ là muốn một buổi ra mắt chính thức với mọi người, trước tiên muốn cùng các cậu giới thiệu trước."

Bên kia Tiết Bùi vẫn không có âm thanh gì.

"Chẳng qua nếu mà cậu không muốn tới thì cũng không sao."

Chu Y Y tự mình hoà giải, dừng lại một chút lại nói "quà năm mới thì lần sau tớ cơ thời gian rảnh sẽ đến đưa cho cậu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giọng nói trầm thấp xẹt qua bên tai "Mấy giờ?"

"Chưa quyết định được, xem thời gian của các cậu đã."

Thanh âm Tiết Bùi bỗng nhiên lại xa một chút.

"Chu Khi Ngự hẹn tớ 6h đi chơi bóng, trước 6h thì lúc nào cũng được.

"Vậy cậu muốn ăn cái gì, tớ đi đặt chỗ."

Chu Y Y muốn xin mọi người một chút ý kiến, mới quyết định ăn ơ nơi nào.

"Cậu biết tớ thích ăn cái gì mà". Tiết Bùi nói xong bỗng nhiên lại không dám khẳng định, hỏi thêm "Có đúng không?"

Lời này của Tiết Bùi có chút không thể hiểu được, Chu Y Y không thể hiểu được những tâm tư phức tạp của anh, thuận miệng nói, nói rằng chốc nữa sau khi đặt chỗ nhà hàng xong sẽ chia sẻ vị trí cho anh.

Chủ để kết thúc ở đây, lại không khác gì trò chuyện phiếm cùng nhau, Chu Y Y im lặng vài giây rồi dập máy.

Lúc đó Chu Y Y không nghĩ đến ngày mai sẽ là một ngày phong ba bão táp. Ở Nam thành có một nhà hàng món Quảng đông, Chu Y Y đã đặt một bàn.

Thời gian gặp mặt lúc 4h, Tiết Bùi tới chậm vài phút, điểm dừng xe gần đó đã đầy, anh gửi xe ở một trung tâm thương mại gần đó.

Lúc Tiết Bùi đi vào, Chu Y Y mắt sáng rực, vẫy tay với anh.

"Tiết Bùi ở nơi này!"

Có lẽ do lát nữa phải đi chơi bóng nên hôm nay Giết Bùi mặc rất thoải mái, áo hoodie màu đen áo liền với mũ, quần thể thao xám nhạt, như sinh viên vừa mới tốt nghiệp, không còn dáng vẻ tây trang tinh anh, mà dáng vẻ như thiếu niên hăng hái, khí phách.

Tiết Bùi mới vừa ngồi xuống, Lý Trú lập tức đứng dậy rót rượu cho anh.

"Muốn uống một chút không? Rượu vang đỏ này cũng ổn lắm. Tớ gọi mang ra đây đó."

Tiết Bùi ngưng động tác, âm thanh lạnh lùng: "Hôm nay lái xe, uống rượu có vẻ không thích hợp".

Nói xong, tầm mắt dừng ở chiếc áo lông vũ đang mặc trên người Lý Trú, Tiết Bùi cảm thấy có chút quen mắt, nhíu mày, nhìn về phía Chu Y Y.

Hoá ra mặc đồ đôi, một màu đen một màu trắng.

Nhưng thật ra là bị lẫn lộn.

"Là tớ hồ đồ, tớ quên mất cậu lái xe tới đây."

Lý Trú ngại ngùng sờ mũi, đứng cầm bình rượu vang đỏ chân tay có chút luống cuống.

"Không sao cả, Tiết Bùi không uống thì tớ uống, tớ với Chu Y Y đã nói trước với nhau nay không say không về"Chu Thiến đưa ly qua, Chờ Lý Trú rót đầy rượu rồi trêu đùa: "được rồi ly này tớ uống trước coi như là uống rượu mừng các cậu."