Ngắn ngủi vài giây lúc này, Chu Y Y rất nhiêm túc mà suy nghĩ, cô cùng Tiết Bùi quen biết 20 năm, cô yêu anh suốt mười năm, cô chứng kiến anh trưởng thành, chứng kiến những mói tình cảu anh, chứng kiến anh từ non nớt đến thành thục, chứng kiến đường đi không giống ai của ai, chứng kiến cuộc sống của anh càng ngày càng cách xa cô.
Lúc trước cô dùng toàn bộ sức lực để tiếp cận anh, nhưng luôn phí công, cô đã vô số lần cảm nhận được sự thất bại, tự ti, bất đắc dĩ cùng với cảm giác không cam lòng, cô luôn không tự giác mà tính toán, so sánh những chênh lệch của mình với anh.
Hiện tại, khi đoạn tình cảm thầm kín này của cô đặt dấu chấm hết, cô mới thấy rõ rất nhiều chuyện cô hiểu cho tới nay, hiênh tại ngẫm lại mười năm kiên trì kia thật là buồn cười.
Có phải là từng có rất nhiều điều, tình cảm của cô cũng giống như đôi giày thể thao bị ném vào trong thùng rác, bị Tiết Bùi tuỳ ý vứt bỏ?
Cô vẫn còn đang thất thần, bỗng nhiên nghe được tham âm Tiết Bùi hỏi cô.
"Nhất Nhất, tớ muốn biết," Tiết Bùi hai mắt nhìn chằm chằm vào cô, giống như giờ phút này cô đang đứng ở ngay trước mặt anh: "Nếu ngày đó tớ đẩy Lý Trú là sự thật, cậu sẽ làm như thế nào?"
"Có ý gì đó?" Cô nghe không hiểu.
"Nếu ta cùng Lý Trú chi gian, ngươi chỉ có thể tuyển một cái."
Hỏi ra vấn đề này, Tiết Bùi thế nhưng lại có chút khẩn trương, yết hầu anh giật giật, hô hấp ngừng lại.
Mấy ngày nay, anh vẫn luôn muốn hỏi cô, đến tột cùng giữa bọn họ đã có 20 năm tình cảm quan trọng, hay là với tình cảm quen biết mới có 1 tháng với Lý Trú quan trọng hơn.
Ngày đó cô chất vấn anh, làm anh mấy ngày nay đều rất khó đi vào giấc ngủ. Từng ấy năm tới nay, đây là lần đầu tiên Chu Y Y nói ra những lời chỉ trích anh, hơn nữa hẳn 10 ngày cũng không liên hệ với anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh biết vấn đề này quá ấu trĩ với buồn cười, không giống như những câu hỏi anh thường hỏi. Hoặc có lẽ anh thực sự biết câu trả lời cho câu hỏi này, anh biết cô sẽ không bao giờ chọn Lý Trú, nhưng anh vẫn muốn khẳng định rằng anh vẫn có một vị trí không thể thay thế trong trái tim Chu Y Y.
Chu Y Y trầm mặc một lúc mới mở miệng trả lời.
Tiết Bùi nghe thấy cô nói: "Tớ cảm thấy cậu cũng không thiếu một người bạn như tớ."
Huyệt thái dương thình thịch nhảy, Tiết Bùi tay phải nắm chặt, gió mùa đông thổi vào mặt, tâm cũng lạnh đi nữa phần.
Đầu điện thoại Chu Y Y nói chuyện thanh âm rất nhẹ, dường như là đang tạm biệt gì đó.
"Tiết Bùi, tớ cảm thấy, chúng ta về sau cố gắng không phải liên lạc với nhau nữa."
Chu Viễn Đình vẫn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn thấy Tiết Bùi nghe điện thoại trở về, sắc mặt không ổn lắm, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Chị của hắn từ nhỏ đã cũng anh Tiết Bùi ồn ào nhón nháo, sau đó mấy ngày sau liền làm lành, hắn chưa bao giờ để tâm đến việc đó.
"Đúng rồi, Anh Tiết Bùi, tối hôm qua mẹ em có đi chợ mua quả tần hoài, muốn đưa anh mang lên cho chị của em hộ, ngày mai anh một chuyến đến nhà của em đi."
"Quả Tần Hoài là đặc sản của quê bọn họ, nơi khác muốn mua cũng khó có thể mua được, Chu Y Y từ nhỏ đã thích ăn, hiện tại vừa lúc đang vào mùa, qua một thời gian, hương vị không còn được ngon như bây giờ nữa. Cho nên Ngô Tú Trân hôm qua đã cố ý mua vài cân, gửi Tiết Bùi mang lên cho Chu Y Y ăn cho tươi.
"Mẹ của em còn mua cho bạn trai của chị ý một chút, khả năng phải chất đầy một thùng." Chu Y Y chưa gặp Lý Trú lần nào, cũng không biết đối phương là người như thế nào, nói đến đây, hắn bỗng dưng quay đầu hỏi Tiết Bùi: "Đúng rồi, anh Tiết Bùi, anh có quen biết với bạn trai của chị em không, cảm thấy người ta thế nào."
Tiết Bùi trầm mặc vài giây, mặt không biểu tình mà nói bốn chữ:
"Chỗ nào cũng tệ."