"Cậu ta về quê lúc nào?" Chu Y Y thuận miệng hỏi.
"Hai ngày trước, Anh Tiết Bùi không cùng chị nói sao? Em còn tưởng chị biết rồi cơ."
Trùng hợp, tiết Bùi kết thúc cuộc nói chuyện cùng với nhóm lãnh đạo, hướng về phía Chu Viễn Đình đi tới, Chu Viễn Đình nhắm vào Tiết Bùi vào giữa màn ảnh, Tiết Bùi hôm mặc một bộ vest chỉnh tề, đeo cà vạt vải chéo màu xanh nước biển và cổ tay áo rolled, một chiếc đồng hồ Vacheron Constantin Tourbillon vô luận chi tiết nào anh đều trông giống như một doanh nhân trẻ và đẹp trai mới khởi nghiệp.
Anh bị một nhóm người vây quanh, quả thực là phong cảnh vô hạn.
"Em gọi điện thoại cho ai vậy?"
Đang nói chuyện, Tiết Bùi đã đi tới, ngồi xuống bên cạnh Chu Viễn Đình.
Màn hình bất chợt xuất hiện gương mặt của Tiết Bùi., Vừa rồi Chu Y Y đôi mắt còn hiện lên ý cười, đột nhiên trầm tĩnh lại, màn ảnh lập tức chuyển qua chỗ khác.
Trong nháy mắt cô muốn cúp điện thoại luôn.
Chắc là Tiết Bùi không muốn nhìn thấy cô, thần sắc lập tức thay đổi, chỉ nhìn thoáng qua khung màn hình, màn ảnh chỉ nhìn thấy một góc áo sơ mi của anh.
Chuyện ở sân bóng rổ hôm đó, Chu Y Y cuối cùng không liên hệ với tiết bùi lần nào, đương nhiên Tiết Bùi cũng vậy.
Cô nghĩ, bọn họ quả nhiên ăn ý giống nhau, đó chính là tốt nhất không nên gặp lại, nếu đã xé rách mặt nhau rồi, vậy thì cũng không cần thiết duy trì hoà bình ngoài mặt.
Trong lòng Chu Y Y, tên của Tiết Bùi đã vĩnh viễn nằm trong danh sách đen của cô.
Bởi vì nhìn thấy anh một giây, cô ngay lập tức nghĩ đến đôi giày chơi bóng bị ném ở thùng rác.
Mấy ngày nay, cô luôn nhớ lại một màn hồi tưởng kia, mỗi khi nhớ đến hầu như còn có thể ngửi thấy được mùi bẩn thỉu khó chịu.
Cô nghĩ, may mắn, may mắn, cô đã không còn yêu anh, cho nên bất luận anh có làm cáu gì, đều không thể làm cô cảm thấy bị xúc phạm.
Chu Viễn Đình không nhận thấy không gian u ám giữa hai người họ, còn nói tiếp: "Chị, chị không biết anh Tiết Bùi ở trường được chào đón như thế nào đâu, rất nhiều người hỏi anh ý phương thức liên hệ, em cũng bị bạn nữ cùng lớp hỏi đến phiền."
"Đúng không?" Chu Y Y dừng ;lại một chút lại nói: "Cậu ấy so với các em lớn hơn 10 tuổi, bạn nữ lớp em không chê hắn lớn tuổi sao?"
Vừa dứt lời, dầu dây bên kia truyền đến một tia cười lạnh.
Thanh âm của ai, rất hiển nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Chị, lời này chị nói đúng đó___" Chu Viễn Đình tặc lưỡi hai tiếng: " Chị cũng sẽ không nói với bạn trai những lời khắc nghiệt này đúng không, đừng đến lúc còn chưa đưa về nhà đã chia tay rồi, mẹ hiện tại mỗi ngày đều ngóng trông chị đưa cái người gọi là Lý Trú gì đó về nhà."
Tiết Bùi trong lòng trầm xuống.
Anh đột nhiên nhận ra, hoá ra Chu Y Y đã kể cho người trong nhà chuyện cùng Lý Trú quen biết."
Đầu bên kia lại nghe thấy Chu Y Y nói: "Có một số người không tôn trọng người khác, tự nhiên sẽ không được người khác tôn trọng."
Ý đã được chỉ ra.
Tiết Bùi trực tiếp lấy điện thoại của Chu Viễn Đình, nhướng mày: "Xem ra theo như cậu nói tới chính là "một số người" theo lời cậu nói."
Lúc này màn hình chỉ còn lại mặt của Tiết Bùi, ngũ quan của anh đều bị phóng đại trên màn hình, Chu Y Y niết chặt di động thêm chút.
Cô thấp giọng nói: "Thật tốt là cậu biết."
Vốn nghĩ rằng anh sữ tức giận mà cắt đứt điện thoại, không nghĩ tới Tiết Bùi lại nhắc đến một chuyện: "cậu đã cùng người nhà nói về chuyện của Lý Trú?"
"Ừm"
Tiết Bùi khó có thể tin mà nhíu mày: "Nhưng mà các cậu mới quen biết 1 tháng thôi."
Anh không thể hiểu được quyết định của Chu Y Y, một mối quan hệ không ổn như vậy, cô sao có thể làm ra loại hành vi mất lí trí như vậy.
"Nhưng đã quen biết nhau được 10 năm."
Tiết Bùi trầm mặc vài giây, đột nhiên nhẹ giọng gọi nhũ danh của cô: "Nhất Nhất"
Một tiếng gọi này gọi đến ôn nhu mà kiều diễm, đôi mắt yêu thương đó như nhìn vào sâu thẳm tâm hồn cô qua màn ảnh.
Chu Y Y tay phải cầm di động chớp mắt run một cái.
"Tính đến năm nay mà nói, tớ với cậu đã quen biết nhau 20 năm." Tiết Bùi tựa như thở dài: "nếu chúng ta có thể sống đến 80 tuổi, chúng ta cũng đã cùng nhau vượt qua một phần tư cuộc sống."
Chu Y Y nhìn về nơi xa, tầm nhìn mất đi tiêu cự, trở nên mơ hồ.
"Đúng vậy, đã 20 năm."