Khi Anh Nhìn Lại

Chương 63



Tiết Bùi như vậy, thế nhưng cũng có người chướng mắt anh, Chu Khi Ngự hiện tại tâm tình có thể dùng hai từ kinh ngạc để hình dung.

Trò chơi kết thúc, tiết Bùi đóng máy tính lại, đi đến ban công hút điếu thuốc, gió mùa đông lạnh tận xương, nhưng kì lạ là, anh một chút cũng không thấy nóng.

Thuốc dần tàn, tia lửa dần dần tắt, không biết Chu Khi Ngự đứng phía sau anh lúc nào, tầm mắt nhìn về phía toà nhà cao tầng xa xa.

"Nhưng mà gần đây cậu có điểm khác thường, cảm giác giống như bản thân đã thay đổi."

Lấy câu chuyện ở sân bóng rổ lần trước, Lý Trú chẳng qua là muốn ở trước mặt bạn gái thể hiện một chút, này cũng không có gì đáng trách, nhưng ngày đó không biết Tiết Bùi gặp phải chuyện gì, một hai phải thi đấu mạnh đến mức người ta không có một chút cơ hội nào thể hiện trước mặt bạn gái.

Mà điểm quỷ dị nhất ở chỗ, Tiết Bùi chưa bao giờ là loại người thích làm làm người nổi bật, tương tự, hắn với Tiết Bùi đã quen biết nhiều năm như thế, Tiết Bùi đối với người khác luôn luôn khiêm tốn, ôn tồn lễ độ, trầm ổn bình tĩnh. Nhưng ngày đó anh cố tình xé rách đi bộ dáng nguỵ trang trước đó tạo ra, bộ dáng thô bạo ngày đó có hắn thấy có chút xa lạ.

Nghĩ xong, Chu Khi Ngự một chân đá thùng quả Tần Hoài kia, nói: "Vậy nếu cậu với Chu Y Y, bất hoà thì không nên đem thùng quày đưa qua, tốn công vô ích."

Tiết Bùi đúng lúc đứng ở đầu ngọn gió, thanh âm của anh trong gió trở nên xa xôi, thâm trầm, còn mang theo chút cảm xúc không dễ phát hiện ra.

"Đến đưa đi, cô ấy thích ăn quả này."

"Người đã ngừng qua lại với cậu, mà cậu còn quan tâm cô ấy thích ăn cái gì."

Mặt Tiết Bùi không cảm xúc quay đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt kia khiến cho Chu Khi Ngự cảm thấy sợ hãi, hắn liên tục gật đầu: "Được, được, được, tớ đi qua đưa."

Trưa hôm đó, Chu Khi Ngự liền đến đưa cho Chu Y Y thùng quả.

Lúc trên đường tới hắn có chút buồn cười, ngẫm lại hắn cũng là CTO của một công ty game, hiện tại lại lưu lạc trở thành người chuyển phát nhanh, còn nhân tiện đảm đương công việc làm người cầm micro để hoà giải giữa các nhân vật."

"Đây là đồ mẹ cậu nhờ Tiết Bùi đem lên, Tiết Bùi hôm nay có việc nên nhờ tớ mang đến đây giúp nó đưa cho cậu." Chu Khi Ngự thở hổn hển nói, đặt thùng trái cây ở cửa, rồi giơ tay lau mồ hôi trên trán.

Hắn gần đây bận công việc, không thể đi đến phòng tập rèn luyện, thể lực cũng không đủ, thế cho nên khiêng cái thùng hoa quả leo lên lẩu thứ bảy có chút không chịu được.

"Cảm ơn nhé, vất cả cho cậu một chuyến rồi." Chu Y Y thấy hắn như vậy, có chút áy náy.

Chu Khi Ngự xua tay: "Có gì đâu, chỉ có vài bước chân thôi, thêm nữa, Tiết Bùi nhờ tớ đem đến, thì tớ nhất định sẽ làm tốt nhiệm vụ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe được tên của Tiết Bùi, Chu Y Y trầm mặc, tươi cười trên khoé miệng có chút nhạt phai.

"Vào đây ngồi, cho rót cho cậu một ly trà hoa tớ pha, lúc mới pha hương vị, buổi sáng tớ còn làm chút đồ ăn, làm nhiều lắm, cậu mang chút về mà ăn."

Nghe thấy được ăn, Chu Khi Ngự không nói hai lời mà vào cửa.

"Được, vậy tớ không khách khí nữa."

Chu Y Y rót cho Chu Khi Ngự ly trà, lại lấy bánh vừa nướng vào buổi sáng đặt lên bàn trà, nghĩ rồi lại đi rửa chút trái cây, ở phòng bếp bận một hồi.

Gian phòng khách cách âm không quá tốt, cô nghe được Chu Khi Ngự nghe điện thoại ở phòng khách.

"Ừ, ừ, mới vừa đến."

"Đang ở trong nhà cô ấy ngồi."

"Cậu yên tâm tớ sẽ không nói gì lung tung đâu, chuyện giữa các cậu, tớ lười xen vào lắm."

"Cô ấy đang trong bếp."

"Cậu không có lời gì muốn nhờ tớ chuyển cho à?"

"Được rồi, vậy tớ cúp máy đây."

Tránh xấu hổ, chờ Chu Khi Ngự nói chuyện điện thoại xong, Chu Y Y mới từ phòng bếp đi ra, cô mắt nhìn vào thùng hoa quả to đầy ụ, cũng đoán được là Ngô tú Trân mua cũng có phần của Tiết Bùi, nên mới mua nhiều như vậy, đầu nhất thời có chút đau.

Nhiều như vậy không biết bao giờ mới ăn hết, liền nói với Chu Khi Ngự: "hay là cậu lấy chút về mà ăn, quá nhiều tớ cũng ăn không hết."

Cái loại quả này đúng thật là lần đầu tiên Chu Khi Ngự nhìn thấy, vừa rồi lúc trên đường hắn đã muốn nếm thử hương vị, nhưng lại nghĩ đến một nhân viên chuyển phát nhanh đủ tư cách thì không được ăn đồ ăn của khách, ít nhất phải được sự cho phép của khách mới được ăn.

"Vậy tớ nếm thử một quả."

Hắn lại không ngại, lập tức từ mâm lấy ra một quả, lột vỏ trái cây, rồi nhét toàn bộ vào miệng.

Ngoài dự định của hắn, cái quả này thoạt nhìn thì xấu xí nhưng ăn lại khá ngon, hương vị thơm ngọt, nhiều nước và không hề có vị chát, ăn xong miệng còn dữ hương thơm nhàn nhạt, mùi vị rất thoải mái.