Dì Tiết cười rất tươi: "Bọn nhỏ tình cảm thật tốt, Tiết Bùi vẫn luôn xem a Đình như em trai ruột."
Một lúc sau, hiên nhà truyền đến âm thanh, sau đó đèn cảm ứng ũng bật lên, ánh đèn nhu hoà dần dần hiện ra hình dáng một người, thân ảnh Tiết Bùi xuất hiện ở cửa, một bộ áo khoác mới màu đen, lớp áo lót bên trong của chiếc áo len trong màu sương mù khiến anh trông lễ độ ôn tồn, khí chất thì nhanh nhẹn, tay phải của anh cầm theo chiếc vali, khuỷu tay treo một chiếc khăn quàng cổ màu xám đen.
Sắc mặt Chu Y Y có chút không tự nhiên, bởi vì cái khăn quàng cổ kia là quà mấy năm trước cô tặng.
Chắc rằng anh đã quên mất, mới có thể không có chút kiêng dè nào mà mang nó lên người.
"Đã sắp 9 giờ, con có đói bụng không, trên đường đi đã ăn cái gì chưa?" Mẹ Tiết mong đợi cả ngày, đi lên trước mặt anh xem phatr xét trái một lần, càng nhìn càng thấy đau lòng: "Con trai, tại sao mẹ có cảm giác con gầy đi rồi, mặt cũng nhỉ hơn, có phải là công việc quá vất vả hay không?"
Tiết Bùi mỉm cười, nghiêng mặt đi: "Mỗi lần về nhà mẹ đều nói con như vậy."
Mẹ tiết không bị thuyết phục, tìm đến sự giúp đỡ ccuar Chu Y Y: "Y Y, con tới đây nói một câu công bằng cho dì, Tiết Bùi nó có gầy đi không."
Chu Y Y đang ngồi cắn hạt dưa, ngây người một lúc, đem hạt dưa đặt trên miệng đưa xuống, chậm chạp ngoảng đầu lại nhìn, cùng Tiết Bùi bốn mắt nhìn nhau, nhất thời hai người đều có chút xấu hổ., Chu Y Y kéo khoé miệng, miễn cưỡi cười: "vâng, hình như là có hơi gầy."
"Con xem, Y Y cũng nói như thế, ngày bình thường có phải công việc quá bận rộn hay không, nên không có thời gian ăn cơm." Mẹ Tiết lời ra lời vào đều vô cùng đau lòng, "Y Y à, con cùng Tiết Bùi đều ở Bắc Thành, con đến giúp dì gặp nó nhé, bảo nó chú ý cơ thể."
Chu Y Y ngoài mặt đủ công phu: "....Vâng, dì ơi, dì cứ yên tâm, nhất định con sẽ giám sát cậu ấy."
Tiết Bùi tất nhiên nghe ra ngữ khí lấy lệ của cô, nhìn bóng dáng của cô trên sô pha, ánh mắt tối lại.
Một đường đi vô cùng mệt mỏi, trên người có không ít bụi bặm và mùi hôi, anh vào phòng ngủ thay quần áo.
Nhìn cửa phòng anh đóng lại, Chu Y Y nghẹ ngàng mà thở ra, tiếp tục cắn hạt dưa và xem TV.
Vài phút sau, chiếc sô pha bên cạnh đột nhiên bị lún xuống, Tiết Bùi ngồi bên cạnh cô, trong lúc không để ý ống quần của anh chạm vào chân cô, Chu Y Y, sau lưng Chu Y Y căng thẳng, cũng không thể trách anh cố ý, bởi vì cũng chỉ có chỗ bên cạnh cô là còn trống vị trí, nhưng Chu Y Y vẫn có chút không được thoải mái, tốc độ cắn hạt dưa chậm hơn nhiều.
Ngô Tú Trân quan tâm hỏi: "Tiết Bùi, trên đường có phải rất tắc hay không, tại sao muộn như vậy mới về?"
"Cũng có chút tắc ạ, làm mọi người lo lắng rồi." Đôi mắt Tiết Bùi cong cong, cười đoan trang, anh là người luôn luôn cư xử một cách lễ phép chu đáo, lại hỏi thăm lại: "Chú dì ơi, hai người ăn cơm chưa?"
Chu Viễn Đình bên cạnh chiếm lời nói: "mọi người đã ăn từ sớm rồi, bởi vì chị em mới bốn giờ đã nói đói muốn chết, muốn ăn cánh gà chiên, cho nên cả nhà đều ăn sớm hơn...."
Mặt Chu Y Y tối sầm, nhéo cánh tay Chu Viễn Đình không buống, ý bảo nó nín một chút đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"A, đau đau đau, em không nói nữa, chị, chị buông em ra đi."
Nhìn bọn họ đùa giỡn, đáy mắt Tiết Bùi không tự chủ được mà hiện lên ý cười, ánh mắt rơi xuống gương mặt của Chu Y Y, chính anh cũng không phát hiện ra sự khao khát cháy bỏng trong đó.
Anh tính toán, hôm nay là ngày gặp nhau đầu tiên của bọn họ sau 25 ngày.
Bọn họ mười mấy năm quen biết tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ chiến tranh lạnh lâu như vậy, không có một cuộc điện thoại, cũng không có một tin nhắn nào, bọn họ thật sự giống như hai người xa lạ cùng nhau sinh sống ở cùng một thành phố, không quen biết lẫn nhau, không làm phiền lẫn nhau.
Tiết Bùi ăn xơm tất niên xong đi ra, không thấy Chu Y Y đâu, túi hạt dưa trên bàn trà còn thừa hơn phân nửa.
Chu Viễn Đình biết anh muốn hỏi cái gì, chỉ lên trên lầu: "anh tìm chị em à, chị ý đi lên sân thượng xem pháo hoa rồi, vừa rồi ở trung tâm thành phố có b.ắ.n pháo hoa, lạnh như vậy, chị của em chịu lạnh tốt thật."
Tiết Bùi lúc đi tới sân thượng, Chu Y Y đưa lưng về phía cửa dựa vào lan gọi điện thoại, sân thượng gió lớn, ánh đèn rất tối, sợi tóc của cô ở trong cơn gió, đêm tối giống như một bài thơ lộn xộn.
Tiết Bùi ở đằng sau lẳng lặng nhìn thật lâu, cũng lẳng lặng mà nghe một lúc lâu.
Cô chắn là đang nói chuyện điện thoại với Lý Trú.
"Em còn lâu mới như thế, anh thì sao?"
"Đúng vậy, đang ở nhà của Tiết Bùi, khả năng phải qua tuổi mới thì mới được về."
"Cũng có chút nhàm chán, cho nên không muốn ngắt điện thoại đó, nên anh sẽ lại cùng em nói chuyện phiếm một chút sao."
"Anh muốn cùng em đón giao thừa à?"
"Ừm, nhớ chứ."
"Nhớ anh."
......
Nghe thấy thế, Tiết Bùi lẳng lặng xoay người, không một tiếng động rời đi, bóng dáng hoà vào màn đêm dày đặc như mực.
Anh nhớ đến, vừa rồi ở khu vực phục vụ Dịch Thành, khi anh nhận được Chu Y Y thì rất vui, cô ở đầu dây bên kia nói chờ anh về nhà ăn cơm, trong gương chiếu hậu, Tiết Bùi cũng không nhịn được mà khoé miệng cong lên.
Từ Dịch Thành trở về anh lái xe rất nhanh, anh còn tưởng là..... cô muốn gặp anh.