Khi Anh Nhìn Lại

Chương 69



Hắn đang nhìn đông nhìn tây, chị hắn đã gọi qua chụp ảnh, Chu Y Y muốn cùng một một vị coser nữ chụp chung một tấm ảnh, Chu Viễn Đình cầm lấy di động chụp mấy tấm, chị hắn hôm này hình như tâm trạng cũng tốt, cười vô cùng sán lạn, núm đồng tiền trên gương mặt lộ ra.

Chu Viễn Đình tuỳ tay gửi bức ảnh này cho Tiết Bùi.

"Anh nhìn chị em xem cười đến ngốc luôn, hôm nay chị ý ăn mặc có giống học sinh cấp 3 không chứ."

Nửa tiếng sau Tiết Bùi hồi âm lại hai tin nhắn

"Rất giống"

"Sao hắn cũng ở đây vậy."

Hắn?

Bức ảnh này là gì có người đàn ông nào.

Đến lúc Chu Viễn Đình phóng to bức ảnh lên xem, cuối cùng cũng hiểu được "Hắn" trong lời của Tiết Bùi nói là ai, ở một gốc hình, Lý Trú đang xách bên người túi xách tay của Chu Y Y, nhìn về phía cửa, bóng dáng mờ như vậy, mà anh Tiết Bùi vẫn có thể nhận ra được.

Thị lực mắt quả thực rất tốt.

"Anh nói đến bạn trai của chị em sao, anh ấy cùng chúng em đi."

Nói xong, Chu Viễn Đình lại gửi cho Tiết Bùi một bức ảnh, là ảnh chụp chị của hắn cũng với bạn trai, hai người đứng ở bên cạnh tay Spider man to lớn, Chu Y Y cầm ly trà sữa Lý Trú thì ôm eo cô, nhìn thoáng qua thì rất xứng đôi.

Sau khi gửi xong, Tiết Bùi không trả lời lại, Chu Viễn Đình tưởng anh anh đang bận bù đầu nên không thấy được.

Rất nhanh đã đến giao thừa, Chu Y Y và Chu Viễn Đình sáng sớm đã phải ra khỏi giường, dán câu đối, làm vằn thắn, mua đồ tết, bận việc từ trong ra ngoài, mệt quá sức, mà Ngô tú Trân lại còn cố ý bóng gió để hỏi thăm chuyện của cô với Lý Trú. Như kiểu hận không thể sang năm sau phải gả được cô đi, Chu Y y nghe trong lòng còn có chút mệt mỏi.

Cô vốn dĩ định chờ tầm mấy ngày nữa sẽ đưa Lý Trú về ra mắt. Hiện tại lại có chút do dự.

Ăn xong cơm tất niên bọn họ xách theo một giỏ trái cây, đồ ăn vặt đi đến nhà Tiết Bùi cùng nhau xem Xuân Vãn, giao thừa mỗi năm hai nhà bọn họ đều ở cùng nhau, tất nhiên năm nay cũng không ngoại lệ.

Chu Y Y đi trước còn có chút kháng cự và tâm lý mâu thuẫn, nhưng đứng ở trước của nhà anh, bỗng nhiên cô lại nghĩ tới, nghỉ nhiều ngày như vậy, cô với Tiết Bùi hoàn toàn không gặp nhau, Dì Tiết từ trước tới nay đối xử với cô tốt như vậy, cô không thể vì Tiết Bùi mà tránh không gặp mặt dì được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Xây dựng tâm lí thật tốt, nhưng lúc đến nơi, mới phát hiện hoá ra Tiết Bùi còn chưa về.

"Tiết Bùi năm nay công việc bận bịu, hơn 6 giờ dì gọi điện cho nó vài cuộc, nó bảo nó vừa mới đến Thừa Châu, không biết mấy giờ về đến nhà." Mẹ Tiết nói xong còn có chút lo lắng, tết nhất đến nơi rồi, vẫn còn ở bên ngoài bôn ba, cũng không ăn kịp một miếng thịt nóng hổi trong bữa cơm tất niên.

"Thừa Châu à." Chu Kiến Hưng suy nghĩ một chút "còn cách nhà khoảng 200 km nữa."

Ngô Tú Trân mắt nhìn đồ ăn nhanh nguội, chụp lấy cánh tay của Chu Y Y: "Y Y, con gọi điện thoại cho nó hỏi xem đến đâu rồi, trước khi nó về thì hâm nóng đồ ăn lại, đợi Tiết Bùi trở về ngay lập tức có thể ăn."

Đột nhiên bị điểm tên, Chu Y Y ngẩn người, tay cầm chặt di động đến mức chảy ra mồ hôi.

Trước mặt nhiều người làm trò cũng không được, nên cô đành trả lời: "..... được."

Khi cô gọi điện, cổ họng Chu Y Y có chút nghẹn lại, giống như vừa chạy 800 mét, khô khốc và khó chịu.

Điện thoại được kết nối quá nhanh, Chu Y Y cũng không có muốn nói chuyện gì, tay cầm di động lại nắm thật chặt lại, hai người trầm mặc vài giây, cuối cùng vẫn do Tiết Bùi mở miệng hỏi trước: "Có việc gì?"

Ngữ khí xa lạ làm cho lòng Chu Y Y trầm xuống, cô không muốn để người nhà nhìn ra sự khác thường, còn giả vờ ỡm ờ, cười hỏi: "ờ, cậu đi đến đâu rồi?"

"Ở Khu dịch vụ Nhất Thành." Tiét Bùi dừng lại một chút, trong thanh âm của anh có chút căng chặt: "Làm sao vậy?"

Nhất Thành còn cách bọn họ khoảng gần 1 giờ đi xe.

"Không có gì, vậy cũng sắp tới rồi." Chu Y y nghẹn lời, không biết nên nói gì nữa, nhìn thấy ánh mắt thiết tha của Dì Tiết, tiếp tục bổ sung thêm câu: "Vậy cậu chú ý an toàn nhé, đợi cậu trở về ăn cơm."

Nửa câu sau cô nói rất nhẹ nhàng, Tiết Bùi nghe được, có một loại cảm giác ôn như không nói lên lời ở trong lòng.

Tiết Bùi đầu bên kia bỗng nhiên không nói gì, Chu Y Y tưởng là trên đường cao tốc không có tín hiệu, đang muốn tắt điện thoại, cuối cùng một giây trước khi tắt cũng nghe thấy âm thanh anh trả lời: "Được"

Cuộc điện thoại dài chưa đến 20 giây làm cảm xúc của Chu Y Y lên lên xuống xuống, một kìm nén cảm xúc ở trong lòng mà không có chỗ phát ti.ết, may mắn là mọi người vẫn cùng nhau xem xuân vãn trên TV, không khí rất hoà hợp, không có ai nhìn ra sự khác thường.

Khi một vở kịch nào đó trong Gala Lễ hội mùa xuân được diễn ra, Chu Viễn Đình nhìn cửa sổ đột nhiên hô to: "Anh Tiết Bùi đã về!

Nói xong, dép bông còn chưa thay ra, đã nhanh như chớp mà chạy xuống lầu, cảm xúc hưng phấn so với ngày Chu Y y về chỉ có hơn chứ không có kém.

"Con xem cái thằng này...." Ngô Tú Trân tức cười, "Từ ngày nghỉ đông nó đã nhắc mãi, mỗi ngày đều ngóng Tiết Bùi trở về."