"Muốn khóc thì cứ khóc đi," Trần Yến Lý im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói, "Ở đây chỉ có tôi, cậu ấy sẽ không nhìn thấy đâu."
Có lẽ câu nói sau đã chạm đến cảm xúc của cô, gần như ngay lập tức, nước mắt của cô tuôn ra.
Cô ngồi co ro ở góc tường, quay lưng về phía anh. Trong ánh sáng mờ ảo, anh thấy vai cô run lên vì cố gắng kìm nén, anh đứng cách cô nửa mét, lặng lẽ nhìn cô rất lâu.
Đến tận hôm nay, anh vẫn không hiểu sao cảnh tượng đó lại in sâu trong trí nhớ anh suốt nhiều năm như vậy. Giờ nghĩ lại, có lẽ đó là lần đầu tiên anh cảm nhận mơ hồ về "yêu" và sự nặng nề của nó.
Ngày hôm đó, nhóm của họ đã đứng cuối cùng.
Thực ra anh đã giải được mật mã từ lâu, nhưng vẫn đợi cô khóc xong rồi mới nhập mật mã.
Anh vẫn nhớ câu nói cuối cùng của Chu Y Y trước khi họ rời đi: "Đừng kể chuyện này với anh ấy, được không, làm ơn."
Anh im lặng một lúc rồi trả lời: "Được."
Hai người đi bộ dưới ánh đêm, vì vừa mới kết thúc lớp học, khi đi qua một số sinh viên, họ chào Trần Yến Lý rồi nhìn Chu Y Y thêm vài lần. Cái nhìn ấy đầy nghi hoặc, tò mò và khám phá.
Chu Y Y không lạ gì với những ánh mắt như thế, trước đây khi cô đi bên cạnh Tiết Bùi, cô cũng thường xuyên bị những ánh mắt như vậy nhìn chăm chăm, quan sát.
Cô cảm thấy không thoải mái, liền dịch về phía bên phải một chút, tạo một khoảng cách với Trần Yến Lý. Anh ta có vẻ hơi bối rối, nhíu mày một chút.
Còn cách ga tàu điện ngầm một đoạn khá xa, Chu Y Y nhìn Trần Yến Lý bên cạnh, có vẻ như anh không có ý định rời đi trước. Vì vậy, họ cứ thế lặng lẽ bước đi. Anh ta có vẻ không hề cảm thấy ngượng ngùng, áo vest treo trên cánh tay, mỗi khi có người chào anh, anh chỉ mỉm cười đáp lại.
Lúc này, bụng Chu Y Y đã đói đến mức không thể nghĩ ngợi gì nữa. Cô lấy từ túi mua sắm chiếc bánh mì nguyên cám định ăn vài miếng cho đỡ đói. Sau khi xé bao bì, cô một tay cầm chai nước khoáng, cố gắng vặn nắp nhưng không mở được. Lúc này, một bàn tay dài và mạnh mẽ nhận lấy chai nước, nhẹ nhàng vặn nắp một chút rồi đưa lại cho cô.
"Xong rồi." Anh nói.
"Cảm ơn." Cô đáp lại.
Cô vừa đi vừa nhai bánh mì, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại cảnh vừa rồi trong lớp học. Trần Yến Lý cười và nói: "Hình như hôm nay cô rất chăm chú nghe bài."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong cả lớp đông đúc như vậy, cô là người chăm chú nhất.
Mọi người thỉnh thoảng lấy điện thoại ra để trả lời tin nhắn, còn cô thì không hề bị phân tâm, suốt cả buổi luôn ghi chú rất kỹ.
Chu Y Y rất ít khi được người khác khen ngợi, bây giờ nghe anh nói vậy, cô cảm thấy có chút xấu hổ.
"Vì bài giảng của anh rất hay."
Câu này không phải là lời khen xã giao, mà là lời nhận xét thật lòng của cô. Giảng viên trước mà họ mời đến giảng bài thì nội dung quá hàn lâm, chỉ lo xây dựng lý thuyết mà thiếu đi những quan sát thực tế. Nhưng Trần Yến Lý rõ ràng có rất nhiều kinh nghiệm thực tiễn từ các công ty lớn và hiểu rõ xu hướng mới nhất của thị trường, cách giảng của anh rất dễ hiểu và đầy sức thuyết phục.
Cũng không lạ khi anh có thể có một hồ sơ ấn tượng như vậy ở độ tuổi còn trẻ.
Trần Yến Lý hơi sửng sốt, dường như không ngờ cô sẽ nói như vậy. Anh cúi đầu và vừa vặn nhìn thấy ánh mắt cô tràn ngập sự ngưỡng mộ và đánh giá cao. Đuôi mắt anh khẽ nhếch lên, nụ cười mỉm lan tỏa.
Hóa ra, ngoài Tiết Bùi, cô cũng dùng ánh mắt như vậy để nhìn anh.
Sắp đến ga tàu điện ngầm, Chu Y Y bỗng nhiên hỏi anh: "Nhưng mà, sao anh lại nhớ được tôi?"
Trần yến Lý đôi mắt lấp lánh như có sao sáng, anh hỏi ngược lại: "Vì sao cô nghĩ là tôi sẽ không nhớ cô?"
"Vì..." Chu Y Y ngừng lại đột ngột, không nói tiếp.
Vì tôi rất bình thường.
Cô bổ sung câu nói ấy trong lòng.
Bình thường đến mức trong đám đông, chỉ cần một cái chớp mắt là có thể bị đám đông cuốn trôi, bình thường đến mức ngoài đường gặp ai cũng có thể thấy, dù cô có làm trò ngớ ngẩn cũng chẳng ai để ý, bình thường đến mức cô đã quen với việc bị người khác quên lãng và bỏ qua, nên nếu có ai nhớ đến cô thì đó mới là chuyện kỳ lạ.
Vì vậy, lúc nãy ở cửa hàng tiện lợi, cô mới ngạc nhiên không hiểu sao anh lại nhận ra cô trong đám đông xếp hàng chật hẹp như vậy.