Khi Anh Nhìn Lại

Chương 92



Trần Yến Lý: "Vậy là cô đã hoàn toàn quên tôi rồi sao?"

Giọng anh nghe có chút thất vọng.

Chu Y Y thực sự đã quên anh, đã quên hoàn toàn luôn.

Cô không còn nhớ bất kỳ chi tiết nào của ngày hôm đó, thứ duy nhất còn đọng lại trong ký ức cô chỉ là cảm giác lúc ấy: tuyệt vọng, buồn bã, chán nản.

Cô vẫn còn nhớ hôm đó mình đã xấu hổ như thế nào, trong căn phòng tối mờ, cô đã khóc rất lâu, có người từ phía sau đưa cho cô một chiếc khăn giấy.

"Chí nhớ của tôi không tốt, chỉ gặp một lần là dễ dàng quên thôi."

Trần Yến Lý nghĩ thầm, cô không hề nói dối anh, thật sự cô có trí nhớ không tốt, bởi vì đó đâu phải là lần đầu tiên họ gặp nhau.

Khi đến gần ga tàu điện ngầm, Chu Y Y trong lúc chờ đèn giao thông, nhỏ giọng hỏi anh: "À, anh cũng đi tàu điện ngầm à?"

"Tôi đang đợi bạn." Trần Yến Lý nhìn đồng hồ rồi nói, "Cậu ấy nói sẽ đến ngay."

"À, thế à." Chu Y Y nhẹ nhàng thở phào, giọng điệu cũng trở nên vui vẻ hơn một chút, "Vậy thầy giáo Trần, tôi về trước nhé."

"Được, tạm biệt."

Khi Chu Y Y bước vào ga tàu, cô quay lại nhìn một lần, Trần Yến Lý vẫn đứng bên kia đường, dòng xe cộ như nước, người đi lại như thoi đưa, anh vẫy tay về phía cô trong đêm đông lạnh lẽo.

Bất chợt, cả đêm nay trở nên ấm áp.

 

Về đến nhà, Chu Y Y nhận được khoai lang và mâm xôi mà bà ngoại gửi từ quê lên, đều là đặc sản nổi tiếng nơi đó.

Cô vừa nhận được thì điện thoại của Ngô Tú Trân gọi đến, nói rằng tất cả đều là quà bà ngoại chọn kỹ lưỡng, bảo cô trong vài ngày này mang qua cho Tiết Bùi, kẻo để lâu sẽ không còn tươi nữa.

Chu Y Y lúc này đang ăn mì gói, khó chịu đáp lại: "Sao không gửi luôn cho Tiết Bùi, bà không biết địa chỉ của cậu ấy sao?"

"Mẹ nghĩ đến sở thích của con mà, con thích khoai lang mà. Con cũng để dành một ít ở nhà mà ăn, đừng chỉ ăn đồ giao ngoài, nấu chút cháo khoai lang ăn cũng tốt, ăn nhiều đồ bên ngoài cơ thể sẽ bị yếu đi đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Vâng, con biết rồi."

"Nhớ mang qua cho Tiết Bùi đấy, đừng quên nhé." Ngô Tú Trân đặc biệt dặn dò, "Cái TV đắt như vậy, phải cảm ơn người ta cho thật thỏa đáng."

Chu Y Y ngây ngốc đáp một tiếng rồi cúp máy.

Ngày hôm sau, đúng vào dịp cuối tuần, cô cần đi làm thủ tục ở gần đó, tiện đường thì mang quà đến cho Tiết Bùi.

Trước khi đi, cô không gọi điện cho Tiết Bùi, dù anh có ở đó hay không cũng không quan trọng, dù sao cô cũng biết mật khẩu căn hộ của anh.

Cô chỉ cần "tự tay" mang quà đến là được, nếu anh không có nhà, cô cũng không thể làm gì, lúc đó nếu Ngô Tú Trân hỏi, cô có lý do để giải thích.

Tiết Bùi đang ở trong phòng làm việc, họp video. Bỗng nghe thấy tiếng khóa mã ngoài cửa, dường như có người mở ra.

Mật khẩu của căn hộ này anh chỉ đưa cho hai người, một là Chu Y Y, một là Chu Khi Ngự. Mà Chu Khi Ngự đã đi công tác xa, vậy người còn lại chỉ có thể là Chu Y Y.

Ngón tay thon dài của anh gõ đều trên mặt bàn, ánh mắt như có chút sáng lên dưới cặp kính, trong lòng anh có một cảm giác phấn khích, nhưng khuôn mặt vẫn không thay đổi, anh trả lời câu hỏi bằng tiếng Pháp một cách trôi chảy.

Cửa phòng chỉ khép hờ, anh có thể nghe thấy tiếng động mơ hồ từ phòng khách, đột nhiên anh nhớ ra, đã lâu rồi không thấy Chu Y Y đến đây.

Anh không nhớ lần gần đây nhất cô đến là khi nào, thực ra việc này cũng chẳng quan trọng, nhưng giữa cuộc họp, Tiết Bùi vẫn không khỏi bị phân tâm, cuối cùng nhớ lại—là vào ngày lễ Trung Thu năm ngoái, họ đã cùng đi siêu thị mua rất nhiều trái cây, còn mua rất nhiều nguyên liệu. Dường như mỗi lần cô đến đều làm đầy tủ lạnh của anh.

Cô đã dành cả một buổi chiều để nấu một bữa ăn, anh nhớ món ăn đó rất ngon, rồi họ ngồi xem phim khoa học viễn tưởng cả buổi tối. Anh nhớ bộ phim đó là Blade Runner 2049, cuối cùng Chu Y Y cứ xem lại ngủ gật...

 

"Eden?"

Người kia thấy anh không trả lời, liền gọi tên anh.

Tiết Bùi lúc này mới hoàn hồn, tựa tay lên cằm, yêu cầu người kia lặp lại câu hỏi.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Chu Khi Ngự vừa sắp xếp tài liệu vừa gọi điện hỏi: "Cậu vừa nghĩ gì vậy, cười ngọt như vậy, gọi cậu mấy lần mà không nghe thấy."

Tiết Bùi: "Không có gì."

"À, thật sự không nghĩ lại về đề nghị của hắn à? Nếu chúng ta có được sự hỗ trợ của Pere, studio của chúng ta chắc chắn sẽ phát triển vượt bậc trên thị trường quốc tế." Chu Khi Ngự tiếc nuối, "Chỉ cần đi Pháp hai năm thôi, có gì khó khăn đâu, mà cậu giờ cũng không có bạn gái, đâu cần lo lắng về chuyện yêu xa. Tết đến xuân về, về nhà thăm ba mẹ cũng giống như ở Bắc Thành, tôi tin là ba mẹ cậu sẽ ủng hộ quyết định của cậu."