Khi Cả Thế Giới Muốn Bù Đắp, Tôi Lại Hối Hận

Chương 11



Viên cảnh sát thở dài một hơi.

“Chu Hòa Ý là người cung cấp tin đã hỗ trợ cảnh sát phá án buôn người nghiêm trọng từ nửa năm trước.”

“Cô ấy từ nhỏ bị ngược đãi và bắt nạt, khó khăn lắm mới liên lạc được với cảnh sát, nhưng cô ấy không đi ngay mà kiên trì ở lại hỗ trợ chúng tôi phá được một vụ án buôn người xuyên tỉnh.”

“Đúng là một đứa trẻ dũng cảm, vĩ đại.”

Bố mẹ nghe những lời này, Chu Hòa Ý trong miệng cảnh sát và Chu Nguyệt Nguyệt nói hoàn toàn là hai người khác nhau.

Họ cảm thấy thế giới của mình như sụp đổ.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Đúng lúc này, một cảnh sát khác bước vào.

“Phụ huynh ra tay đ.â.m người đã chịu khai, nói rằng có người đưa ảnh và địa chỉ của giáo viên dạy nhảy cho ông ta, ông ta mới tìm đến đó.”

Bố mẹ thất thần trở về nhà, như hai cái xác không hồn.

“Chị ấy lại gây chuyện ở ngoài rồi sao? Hay là chúng ta đưa chị ấy đi đi.”

Chu Nguyệt Nguyệt tay bưng ly sữa, lại ra vẻ nghĩ cho người khác.

“Chị ấy cứ mãi không yên phận thế này, chi bằng tìm một nơi kín đáo, điều trị tâm lý cho chị ấy thật tốt, cũng là vì tốt cho chị ấy mà.”

“Đúng vậy, anh có thể giúp liên lạc.”

“Tôi quen biết một số cơ sở, chuyên điều trị các vấn đề tâm lý.”

Vừa dứt lời, bốp——

Mẹ giáng một cái tát làm văng ly sữa trên tay Chu Nguyệt Nguyệt.

Sữa nóng đổ ụp lên mặt cô ta.

Chu Nguyệt Nguyệt hét lên, Tống Dữ Hành vội vàng lau mặt cho cô ta.

“Câm miệng!”

“Mẹ… mẹ làm sao vậy ạ, chị ấy chọc mẹ giận, nhưng mẹ cũng không nên trút giận lên con chứ ạ.”

Chu Nguyệt Nguyệt bày ra bộ dạng tủi thân sắp khóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Nếu mày còn dám xúc phạm Hòa Ý, tao sẽ khiến mày phải hối hận đấy.”

Sắc mặt bố âm trầm, từ trong túi quăng một xấp tài liệu vào mặt cô ta.

Chu Nguyệt Nguyệt cúi đầu nhìn, sắc mặt lập tức trắng bệch.

“Mày tưởng mày cải trang đến quán net nhắn tin cho người đó thì cảnh sát không truy ra được mày à?”

Cơ thể Chu Nguyệt Nguyệt run rẩy không ngừng.

Tống Dữ Hành không hiểu, nhặt từng tờ tài liệu lên xem, càng xem sắc mặt càng nặng nề.

“Mày cố tình dụ tên điên đó đến đó, còn khiến ông ta tưởng Hòa Ý là mày.”

“Là mày, là mày đã hại c.h.ế.t con gái tao!”

“Chu Hòa Ý... cô ấy c.h.ế.t rồi sao?”

Tống Dữ Hành suýt chút nữa không đứng vững, anh ta không dám tin vào những gì mình vừa nghe.

“Tại sao em lại làm thế!”

Mẹ lao tới đánh đập Chu Nguyệt Nguyệt.

Tống Dữ Hành không biết lúc này mình có nên giúp Chu Nguyệt Nguyệt hay không, nhưng dù sao cô ta cũng từng cứu anh ta.

“Tống Dữ Hành, người cứu cháu năm đó chính là Hòa Ý! Là bố mẹ đã lú lẫn, cứ nghĩ Chu Nguyệt Nguyệt là đứa con mồ côi, muốn tìm cho nó một tấm chồng tốt làm chỗ dựa, nên mới nói dối chuyện đó. Mẹ thật sự hối hận quá!”

Sắc mặt Tống Dữ Hành lập tức tái mét.

“Chính là Hòa Ý đã cứu mình... vậy thì trái tim cô ấy hoàn toàn không chịu nổi lạnh giá.”

“Rốt cuộc hai ngày nay mình đang làm gì cơ chứ.”

Anh ta tự tát vào mặt mình một cái, tiếng tát chát chúa.

Chu Nguyệt Nguyệt run rẩy bò tới, ôm lấy chân mẹ.

“Mẹ, con không cố ý... con chỉ là quá sợ hãi, con sợ bố mẹ không yêu con nữa, con sợ bị đuổi đi…”

“Với lại con không hề muốn hại c.h.ế.t chị Hòa Ý đâu, con chỉ muốn hù dọa chị ấy sợ một chút thôi mà…”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com