Khi Cả Thế Giới Muốn Bù Đắp, Tôi Lại Hối Hận

Chương 12



“Mày câm miệng! Cấm mày nhắc đến Hòa Ý.”

Mẹ điên cuồng đẩy cô ta ra.

“Cấm mày gọi tao như thế nữa! Chỉ có Hòa Ý mới là con gái của tao!”

Sắc mặt bố âm trầm, một tay túm lấy tóc Chu Nguyệt Nguyệt, hai mắt cô ta đầy kinh hoàng.

“Tao nhất định sẽ khiến mày phải trả giá.”

Ánh nắng mặt trời ở thôn dường như ấm áp hơn cả ở thành phố.

Lâm An đang phơi quần áo ngoài sân, tôi ngồi trên ghế gỗ sưởi nắng.

Đêm đó, anh ấy đến kịp thời và cứu sống tôi.

Hơn nữa, cả hai chúng tôi đều từng là người hỗ trợ cảnh sát phá những vụ án lớn, nên việc giả c.h.ế.t để thoát thân đã được họ tạo điều kiện.

Chỉ là vết thương của tôi quá nặng, mất nửa năm, trải qua vài cuộc phẫu thuật lớn mới dần dần hồi phục.

Hai ngày trước, anh ấy nói:

“Anh sắp đi dạy tình nguyện ở vùng quê, em đi cùng anh không?”

“Nhưng bản thân em chẳng biết làm gì cả.”

Tôi cười tự giễu.

“Anh dạy em.”

Đến thôn rồi, anh ấy dạy bọn trẻ, tôi cũng ngồi dưới nghe và học cùng.

Ban đầu cứ tưởng sẽ hơi mất mặt, nhưng những đứa trẻ ở đây quá đỗi mộc mạc.

Chúng kéo tôi cùng chơi, dẫn tôi đi hái quả, chưa từng có ai cười nhạo chân què và vết sẹo của tôi cả.

Tâm trạng vốn u uất của tôi, ở nơi đây dần dần tan biến.

“Tin tốt, tin tốt!”

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Bí thư thôn vui vẻ chạy vào lều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Có ông chủ lớn muốn đến đầu tư xây trường tiểu học rồi! Sau này bọn trẻ không cần phải học tạm bợ trong lều nữa.”

Vừa bước vào cửa, ba người quen thuộc nhưng chói mắt đứng bên trong, lo lắng nhìn ra ngoài.

Tôi theo bản năng dừng lại, trái tim tưởng chừng đã tê liệt lại bắt đầu nhói đau.

“Hòa Ý!”

Bố là người đầu tiên xông lên, mắt đỏ hoe.

“Là con, con còn sống, thật tốt quá.”

Ông ấy cẩn thận nhìn tôi, nước mắt rơi từng giọt.

Cả người Tống Dữ Hành trông tiều tụy đi rất nhiều, đứng đó, mắt không rời nhìn tôi.

Như thể giây tiếp theo tôi sẽ biến mất vậy.

Mẹ cũng lao tới, đưa tay muốn ôm tôi.

“Con gái bảo bối của mẹ, mẹ cuối cùng cũng tìm được con rồi…”

Tôi lùi lại một bước, né tránh bàn tay bà ấy.

Mẹ sững sờ, tay dừng lại giữa không trung.

“Con… con vẫn còn giận chúng tôi phải không?”

Giọng bố run rẩy.

“Sao mọi người tìm được đến đây?”

Tôi không hiểu.

Hóa ra, cảnh sát vẫn luôn nói tôi đã hỏa táng rồi.

Nhưng không có chữ ký của thân nhân, sao có thể hỏa táng qua loa như vậy được.

Thế nên họ vẫn luôn tìm tôi, bỏ nhiều tiền, thuê vài công ty thám tử.

Bố đau khổ tột cùng.

“Từ cái ngày bố mẹ cho Chu Nguyệt Nguyệt thay thế con, bố mẹ đã hoàn toàn mất con rồi. Dù sao con cũng đã đi, bố mẹ vẫn có đứa con gái tốt hơn ở bên cạnh mà, đúng không?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com