Khi Cả Thế Giới Muốn Bù Đắp, Tôi Lại Hối Hận

Chương 5



"Hà Ý," Tống Dữ Hành cau mày hỏi, "cô vừa nói gì cơ?"

Tống Dữ Hành cười lạnh một tiếng.

"Vẫn còn giả bộ à?" anh ta cười khẩy. "Vừa nãy dì đã nói hết với anh rồi. Năm đó chính là Nguyệt Nguyệt đã cứu anh, Hà Ý là người cướp công của con bé."

Tôi không thể tin nổi nhìn về phía bố mẹ, họ đều lảng tránh ánh mắt tôi.

"Vốn dĩ chính là Nguyệt Nguyệt đã cứu Dữ Hành," mẹ lên tiếng, "chúng tôi cũng không thể chỉ vì con là con ruột mà lại thiên vị được, đúng không?"

Vết thương từ chuyện trái tim năm đó, giờ đây dường như lại bắt đầu âm ỉ nhức nhối.

Thế những mũi kim đã khâu cho tôi, những lần nguy kịch phải cấp cứu, tất cả tính là gì đây chứ...?

"Hà Ý là chị của Nguyệt Nguyệt," Tống Dữ Hành nói, ánh mắt đầy khinh bỉ. "Anh sẽ không tính toán chuyện Hà Ý lừa dối anh nữa. Nhưng hôn ước này, lẽ ra nên là của Nguyệt Nguyệt."

Khi con người ta thất vọng đến cùng cực, thậm chí chỉ muốn bật cười.

Nếu đã vậy, còn có gì đáng để giải thích nữa đây.

"Được, nhường cho cô ta đi," tôi đáp.

Tôi nhìn thấy bố mẹ nở nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Tuyết vẫn rơi rất dày, Tống Dữ Hành không ngừng dùng tay vốc tuyết rắc lên người Chu Nguyệt Nguyệt.

Anh ta là một nghệ sĩ violin, đôi tay là thứ quan trọng nhất, thế mà lại sẵn lòng vì Chu Nguyệt Nguyệt mà để mười đầu ngón tay tím tái, vẫn cười hạnh phúc đến thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chu Nguyệt Nguyệt liên tục chê tôi quay không được đẹp. Tôi đứng trong tuyết suốt hai tiếng đồng hồ, cả trái tim và đôi chân đều đau nhức đến thấu xương.

Thậm chí, tôi còn cảm nhận rõ ràng rằng các tế bào ung thư trong cơ thể đang di căn nhanh hơn nữa.

Chu Nguyệt Nguyệt trong ống kính quay nhảy thật xinh đẹp.

Thực ra... tôi có chút ghen tị với cô ta.

Hệ thống sưởi ở phòng cho khách tầng ba bị hỏng. Tối đó, tôi co ro trong chăn, chân cứ đau nhói liên hồi, suốt cả đêm không tài nào chợp mắt được.

Vừa tờ mờ sáng, tôi đã đến trung tâm dạy nhảy gần đó để đăng ký một lớp học.

Ngay cả khi chỉ có thể trải nghiệm một lần duy nhất ở cuối cuộc đời này, thì như thế cũng đã là quá tốt rồi.

Thế nhưng, tôi vừa mới thực hiện động tác nhảy đầu tiên thì đã bị một cái tát như trời giáng ngã dúi xuống sàn.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Một bên má tôi tê dại.

"Tao đã bảo mày sáng sớm đã đi đâu rồi mà!" bố gào lên. "Không phải chỉ là một cái phòng không vừa ý mày thôi sao, vậy mà mày lại dám chạy đến đây hãm hại Nguyệt Nguyệt!"

Bố tức giận đến phát điên, túm lấy cổ áo tôi, thô bạo kéo tôi đứng dậy khỏi sàn nhà.

"Bố... bố đang nói gì vậy ạ?" tôi lắp bắp hỏi lại, "Con không hiểu ý bố là gì."

"Giả vờ! Mày vẫn còn giả vờ nữa sao!" mẹ hét lên.

Mẹ lao thẳng đến, ngón tay suýt chọc vào mắt tôi, móng tay sắc nhọn cứa vào mắt.

Một cảm giác nhói đau.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com