"Mày còn dám nói không biết sao?!" mẹ gào lên. "Học sinh của Nguyệt Nguyệt bị liệt sau tai nạn tuần trước. Phụ huynh của họ vốn dĩ đã làm ầm lên rồi, vậy mà hôm nay mày lại vác cái chân què đến đây để nhảy múa!"
"Bây giờ tất cả phụ huynh đang nghi ngờ phương pháp dạy của Nguyệt Nguyệt, đồn đại con bé là giáo viên thâm hiểm và đòi hoàn tiền, bỏ lớp học — mày thấy vừa lòng chưa hả?!"
Chu Nguyệt Nguyệt co rúm lại trong lòng Tống Dữ Hành khóc nức nở, còn Tống Dữ Hành thì sắc mặt tối sầm lại.
Tôi bị mẹ dùng sức đẩy mạnh về phía đám đông phụ huynh. Không biết bị ai ngáng chân, tôi loạng choạng rồi ngã quỵ xuống đất.
"Mày mau đi nói với họ đi!" mẹ hét lên. "Nói rằng cái chân của mày..."
"...là tự mình đ.â.m xe hay vấp ngã gì đó, nói gì cũng được, tóm lại là không liên quan gì đến Nguyệt Nguyệt nhà tao!"
Xung quanh tôi giờ đây vây kín người, tiếng xì xầm bàn tán mỗi lúc một lớn hơn.
Môi tôi run rẩy, trái tim đập dữ dội như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bảo tôi phải nói thế nào đây...?
Bảo tôi nói rằng tôi vốn dĩ không có tư cách học nhảy, nói rằng cái chân này là do tôi cố gắng chạy trốn khi bị ba gã đàn ông già góa vợ h.i.ế.p dâm năm mười lăm tuổi, rồi bị chúng đánh gãy sao?!
"Nói đi chứ!" mẹ gào lên, mất hết cả lý trí.
"Mày câm rồi sao!" mẹ tiếp tục gào thét. "Mau mau giúp Nguyệt Nguyệt giải thích đi chứ!"
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Mái tóc vàng hoe thưa thớt vì suy dinh dưỡng bao năm qua bị mẹ túm giật mạnh một cái. Tôi ôm lấy đầu, toàn thân rã rời, tê dại quỳ sụp xuống sàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Xin lỗi các vị phụ huynh, chân của cháu là do tự chơi đùa bị ngã gãy, không liên quan gì đến cô giáo Chu Nguyệt Nguyệt. Xin mọi người đừng hiểu lầm cô ấy. Cô ấy... là một giáo viên tốt bụng và có trách nhiệm."
Các vị phụ huynh xì xào chỉ trỏ về phía tôi.
"Nhìn con bé là biết ngay loại gây rắc rối, con gái nhà ai mà mép miệng đầy sẹo thế kia."
"Nghe nói mấy loại người này thích chơi mấy trò kích thích, con bé này chắc tư đời chơi bời lăng loàn ghê lắm đây."
"So sánh thế này, cô giáo Chu Nguyệt Nguyệt rõ ràng là con gái nhà lành, chắc chắn sẽ không cố ý hại học sinh."
"Chị Hòa Ý sao lại quỳ thế này, mau đứng lên đi ạ."
Chu Nguyệt Nguyệt lúc này mới tiến đến đỡ tôi, nhưng cánh tay tôi chợt cảm thấy nhói buốt, như có mũi kim sắc bén đ.â.m mạnh vào.
Không chịu nổi cơn đau, tôi lập tức đẩy mạnh Chu Nguyệt Nguyệt ra.