Khi bị đại thúc trung niên mặc áo gấm kéo lên xe ngựa, ta vẫn còn hoảng sợ khôn cùng.
Ta rụt rè nói: “Nếu ta vứt giỏ cỏ lợn đi, nương sẽ dùng roi mây quật c.h.ế.t ta mất.”
Sắc mặt đại thúc áo gấm phức tạp, ông ấy quay người thấp giọng dặn dò mấy câu với người phía sau. Người kia liền đi đến bên bờ sông xách giỏ cỏ lợn của ta mang về.
Xem ra không phải là bắt cóc, lòng ta dần bình tĩnh lại.
Ta được xe ngựa đưa về căn nhà nhỏ nằm tận cùng ngõ cụt ở thôn Thanh Hà. Cánh cửa của căn viện nhỏ có những cây hoa đào nở rực rỡ, đó là mấy cây con cao chừng một thước được ta đào từ chân núi mang về hồi ba năm trước, mùa xuân năm nay đã ra hoa.
Đại thúc áo gấm đặt một chiếc ghế đẩu nhỏ xuống đất, cúi người đưa tay ra, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Ta có chút khó hiểu, lại sợ quấy rầy ông ấy. Ta nhẹ nhàng nhảy một cái, từ phía bên kia xe ngựa nhảy xuống, rồi vững vàng đứng trên mặt đất.
Hai hán tử đứng cạnh đang nén cười, nhưng sau khi bị đại thúc áo gấm hung hăng trừng mắt một cái, bọn họ liền cố gắng kiềm nén xuống.
---
Cửa mở, nương thấy mấy nam nhân đứng ngoài cửa thì có chút hoảng sợ, lắc m.ô.n.g vội vàng chạy lại vào trong sân.
Mỗi bước mỗi xa
Một lúc sau, cha ta đi ra. Ông thấy ta đứng cạnh xe ngựa thì vọt một bước xông đến trước mặt ta, xách ta lên như xách gà con: “Ngươi cái đứa nha đầu c.h.ế.t tiệt này ở ngoài gây họa gì đấy, xem ta có đánh c.h.ế.t ngươi không!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cổ áo siết chặt khiến ta khó thở, ta vùng vẫy giãy giụa, còn đại thúc áo gấm bên cạnh lại bóp chặt cánh tay của cha ta. Cha ta đau quá liền buông ta ra, la oai oái: “Đại gia tha mạng, đại gia tha mạng!”
Sắc mặt đại thúc áo gấm tối sầm: “Đây là Quận chúa của Phủ An Vương, cái tay ngươi dám chạm vào Quận chúa thêm một ngón tay nữa, lập tức sẽ bị chặt đứt.”
“Quận, quận, Quận chúa? Ai là Quận chúa?” Ánh mắt cha ta mờ mịt.
Đợi ông nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên người ta, cái đứa đen nhẻm gầy gò đứng một bên, lại mang theo ánh mắt buồn cười như nghe được chuyện hoang đường mà nhìn đại thúc áo gấm.
Đại thúc áo gấm lại không để tâm đến phản ứng của cha ta, nghiêm giọng nói: “Bọn ta phụng mệnh An Vương phi đi tìm Quận chúa, nữ nhi nhà ngươi chính là người chúng ta cần tìm, hôm nay chúng ta phải đưa Quận chúa về Vương phủ.”
Ta là do cha ta nhặt từ Thúy An Tự về, điều này ta biết rõ, bởi vì mỗi khi ông và nương mắng ta đều nói: “Nếu không phải bọn ta nhặt được ngươi từ Thúy An Tự về, ngươi đã sớm c.h.ế.t cóng rồi.”
“Các người không thể đưa nữ nhi yêu quý của ta đi, nha đầu này là ta một tay nuôi nấng nó khôn lớn, các người nói đưa đi là đưa đi sao?” Nương ta khóc lóc loạng choạng từ trong nhà chính chạy ra.
“Đại tẩu, không cần đau lòng, đưa Quận chúa đi chúng ta tự có lễ tạ.” Đại thúc áo gấm vẫn mỉm cười nhẹ.
Vừa nghe đến thù lao, hai mắt của nương ta lập tức sáng rực, cha ta cũng vội vàng xích lại hỏi: “Xin hỏi đại gia, là lễ tạ gì thế?”
Đại thúc áo gấm quay người lên xe ngựa, ném giỏ cỏ lợn mà ta cắt buổi sáng xuống dưới chân bọn họ.
Đại thúc vỗ vỗ bụi trên tay: “Cỏ lợn do Quận chúa tự tay cắt cho các ngươi, thiên hạ độc nhất vô nhị, đây chính là phần thưởng vô thượng.”