Khi Hoa Đào Nở

Chương 2



Chuyến xe ngựa đã rời thôn Thanh Thủy rất xa rồi, nhưng vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng khóc lóc và chửi bới của nương ta.

Ban đầu khi nghe nương khóc mắng, lòng ta còn tràn ngập cảm giác báo thù thầm kín: “Cho các người trước đây đánh mắng ta, thế nào, giờ đây ta các người không thể trèo cao tới nữa rồi!”

Nhưng theo tiếng vó ngựa "đát đát đát" kéo xe ngựa đi ngày càng xa, tim ta như bị một bàn tay lớn nắm chặt, nỗi buồn nghẹt thở từ đáy lòng lan tỏa.

Trước khi đệ đệ chưa ra đời, ta cũng từng nhận được tình yêu thương của bọn họ. Cha sẽ cõng ta trên vai đưa ta đi chợ phiên náo nhiệt, bỏ ra hai văn tiền mua cho ta một cây kẹo đường thổi sống động như thật, rồi lại bỏ ra một văn tiền mua cho ta một xâu kẹo hồ lô.

Nương sẽ mạnh tay chi ra hai đồng bạc ở tiệm vải thô để cắt cho ta vài thước vải màu sắc tươi tắn, may một hai bộ quần áo mới.

Khi ấy, ngày nào ta cũng vui vẻ.

Năm ta sáu tuổi, nương có thai, nương nói là do ta mang lại may mắn cho bà.

Ta nghĩ, không phải là do cha sao?

Đêm tĩnh mịch không hiểu sao chỉ có giường của cha nương là có gió, chăn phồng lên xẹp xuống, mỗi lần gió ngừng thì cha lại khàn giọng nói: “Con trai của ta đều cho nàng hết rồi.”

Quả nhiên cha đã cho nương đứa bé, đứa bé đó đang nằm dưới cái bụng tròn vo của nương.

---

Sau khi đệ đệ chào đời, ta liền biết, lòng người luôn thiên vị.

Nếu không, thế nào mà tim lại chỉ mọc ở một bên cơ chứ?

Mỗi ngày ta có vô số việc phải làm, làm xong việc nhà, lại phải giặt đống quần áo cao hơn cả ta. Nương nói trong nhà không nuôi người ăn ở không.

Ta không nói gì, vì ta biết nếu ta nói ra chắc chắn sẽ bị ăn một trận chửi bới.

Sau khi đệ đệ cai sữa, nương liền giao đệ đệ cho ta trông, bà và cha cùng lên núi hái thuốc.

Khi ta đổi giỏ cắt cỏ lợn từ giỏ nhỏ sang giỏ lớn hơn.

Đệ đệ cũng từ một đứa bé vàng vọt, gầy gò chỉ biết hút nước mũi, mút ngón tay, lớn thành một thiếu niên nhỏ nhắn nhưng rắn rỏi.

Đệ ấy sẽ cùng ta ra bờ sông cắt cỏ lợn, bên dòng sông nhỏ chảy róc rách, ngồi dưới bóng cây lớn lá xào xạc trong gió, đệ đệ kiên nhẫn dạy ta những gì tiên sinh đã dạy đệ ấy.

Đệ ấy cũng sẽ giúp ta giặt quần áo, chỉ là ta không cho, đệ ấy chỉ biết cố sức chà xát, những bộ gấm vóc của nhà giàu làm sao chịu nổi đệ ấy chà như thế chứ.

Khi nương mắng ta, đệ đệ sẽ đứng chắn trước mặt ta cãi lại nương. Khi cha đánh ta, đệ đệ sẽ che chắn cho ta, đỡ những chiếc roi mây hằn xanh.

Đệ ấy nói với cha nương: “Đợi khi cha nương già rồi, con và tỷ tỷ sẽ đưa cha nương vào núi.”

Cha chống hông, chỉ vào mũi đệ ấy mắng đệ ấy là đồ nghịch tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta đánh đệ ấy nói: “Tội bất hiếu, là phải vào đại lao đấy.”

Đệ ấy cười "hề hề": “Đệ chỉ dọa họ thôi mà.”

Năm nay, đệ ấy bảy tuổi, ta mười bốn.

Nghĩ đến hôm nay rời đi mà đệ đệ còn ở thư viện chưa tan học, ta còn chưa kịp chào tạm biệt với đệ ấy, sốt ruột đến muốn khóc.

Lúc này, bên ngoài xe ngựa tiếng người ồn ào, vô cùng náo nhiệt, chắc là đã đến trấn rồi.

Ta vén rèm xe nhìn ra ngoài, một đứa bé gái búi hai chỏm tóc nhỏ ngồi trên vai cha bé ăn kẹo đường thổi, trong tay còn cầm một xâu kẹo hồ lô. Bên cạnh là một nữ nhân mặc quần áo vải thô, búi tóc kiểu phụ nhân. Không biết họ nói gì, cả nhà đều cười phá lên.

Ta nhìn họ cười, cũng cười theo.

Bỗng nhiên cảm thấy trên mặt ngứa ngáy, lại lành lạnh.

Đưa tay sờ một cái, sao toàn là nước thế này?

Mỗi bước mỗi xa

Ôi, cũng có thể là nước mắt.

---

Đại thúc áo gấm, ồ không, là Hồ tổng quản sự của phủ An Vương.

Hồ quản sự đưa qua một chiếc khăn tay, an ủi: “Quận chúa, không cần quá đau lòng, tiểu nhân đã đặt một tờ ngân phiếu một ngàn lượng dưới giỏ cỏ lợn rồi, Quận chúa có thể yên tâm về cuộc sống sau này của gia đình bọn họ.”

“Cái gì? Một ngàn lượng!” Ta bỗng bật dậy, xoa thắt lưng mà hỏi.

Hồ quản sự từ trong tay áo lấy ra một túi gấm nhét vào tay ta.

“Bốn ngàn lượng còn lại chuẩn bị mang về Vương phủ giao lại cho Vương phi, bây giờ toàn bộ đều giao do Quận chúa xử lý.”

Ta nâng túi gấm đựng bốn ngàn lượng ngân phiếu mà mắt tròn xoe, chân giờ mềm nhũn như đang dẫm lên một đám mây trôi lềnh bềnh.

Trời ơi, ta giặt hơn tám mươi chiếc áo mùa hè mới được một lượng bạc, nhiều bạc như vậy, e rằng ta phải giặt đến thiên hoang địa lão mất.

Ta run rẩy bỏ túi gấm vào trong tay áo, nghĩ không ổn, lại lấy ra.

Ta sốt ruột tìm mãi tận nửa ngày không biết rốt cuộc đặt đâu mới an toàn, đúng lúc ta muốn nhét túi gấm này vào trong trung y, dùng dây lưng trung y buộc chặt lại.

Hồ quản sự “đông” một tiếng quỳ xuống đất: “Quận chúa, hay là, hay là tiểu nhân thay ngài giữ gìn đi ạ!”

Tay ta nắm chặt túi gấm không muốn buông, nhưng vẫn bị Hồ quản sự dùng sức kéo đi.

Thấy Hồ quản sự tiện tay lại bỏ túi gấm vào trong tay áo rộng rãi, ta lo lắng gãi tai gãi má, nhiều bạc như vậy nếu mất đi thì biết làm sao đây.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com