Khi Hoa Đào Nở

Chương 14



Ta gạt tay nha hoàn đang bưng món ăn đến.

Định bụng mượn cớ đưa món ăn để xem mặt chàng trai Diêu gia kia.

Ta bưng một đĩa măng xào thanh đạm đến trước thư phòng gọi: “Phu quân, ta đích thân nấu món măng xào mà chàng thích nhất.”

Bên trong truyền ra giọng nói khẽ cười đáp lại: “Nương tử cứ mang vào, không có người ngoài.”

Ta nhẹ nhàng bước vào, rồi đặt món ăn lên bàn, mắt thì liếc về phía chàng trai Diêu gia đang hơi cúi đầu.

Quả nhiên là một chàng trai tốt, tướng mạo ôn hòa, tuấn tú nho nhã.

Niệm Niệm của ta quả nhiên có mắt nhìn người!

Người này tầm hai mươi tuổi, đã thoát khỏi vẻ non nớt và phóng túng của thiếu niên, độc chiếm một nét trầm ổn và tu dưỡng, khiến người ta sinh tâm dễ mến.

Chỉ là đôi mắt này có chút quen thuộc.

Nhìn kỹ lại!

Hơi thở của ta nghẹn lại.

Chàng trai Diêu gia cũng dường như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng, mỉm cười lịch sự ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau.

“Choang” một tiếng, chiếc tách trong tay hắn rơi xuống bàn.

Hắn ta nhào tới kéo tay ta rồi khóc. Ta vội vàng giơ tay kia vỗ vỗ vai hắn ta, rồi lấy khăn tay từ thắt lưng ra lau nước mắt cho hắn ta.

Ánh mắt liếc thấy Tống Giang Đình đã rút d.a.o găm từ trong ủng ra.

Vội vàng rút tay ra giải thích: “Phu quân tha mạng! Đó là đệ đệ thất lạc mười mấy năm của ta!”

---

Chuyện hôn sự thì diễn ra rất thuận lợi.

Chỉ có điều, về cách xưng hô theo vai vế thì lại khiến bọn ta đau đầu.

Ta không chỉ phải gọi nữ nhi mình là đệ tức, mà còn phải gọi nữ tế mình là đệ đệ.

Trời ạ, chi bằng cứ để bọn họ chia xa luôn đi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tống Giang Đình trực tiếp gửi một bức thư, nói chuyện gả Niệm Niệm với Thông chính sứ Quý Hoài Lễ. Nghe nói Quý Hoài Lễ kích động đến mức nhân lúc không có người đã thành tâm dập đầu một cái với Tống Giang Đình.

Ta không tin chuyện đó.

Trừ tổ tiên đã khuất, nam nhi Đại Tề chỉ quỳ trước thiên tử và cha nương, chưa từng nghe nói nam nhi nào lại có thể quỳ trước mặt người khác cả.

Lại một năm hoa mộc đào nở.

Vì đại hôn của Niệm Niệm, bọn ta tạm thời từ đất Thục trở về kinh thành.

Mỗi bước mỗi xa

Vào ngày đại hôn, Niệm Niệm trực tiếp xuất giá từ Quý phủ. Gió nhẹ nổi lên, những cánh hoa bay theo gió từ từ rơi vào đám đông rồi biến mất.

Nhìn Quý Hoài Lễ lau nước mắt và Tống Giang Đình mặt đầy nụ cười, ta luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Tiệc cưới kết thúc, ta và Tống Giang Đình ngồi trên xe ngựa từ Quý phủ trở về.

“Niệm Niệm có phải là nữ nhi của chàng không?”

Tống Giang Đình cười, bàn tay thô ráp của hắn bao bọc lấy tay ta: “Chúng ta cũng sẽ có nữ nhi của riêng mình.”

“Vậy còn Bùi di nương…”

“Nàng ấy từ chối làm đằng thiếp cho phu quân của đại tỷ tỷ. Di mẫu của ta thiên vị đại tỷ tỷ, đã gả nàng ấy sang đây làm thiếp cho ta.”

Ta nhất thời không nói nên lời, hóa ra người thân ruột thịt cũng có thể thiên vị sao?

Thế mà lại sống sờ sờ cắt đứt một đoạn nhân duyên tốt đẹp như vậy của nàng ấy.

Xe ngựa xóc nảy, hệt như năm ta mười bốn tuổi, vừa mới được đưa vào Vương phủ.

Đầu ta có hơi đau, vì Niệm Niệm đại hôn ta đã uống hơi nhiều rượu trái cây.

Tống Giang Đình bảo ta gối đầu lên đùi hắn, vừa phàn nàn ta uống nhiều, vừa nhẹ nhàng xoa đầu cho ta.

Ta nghe hắn luyên thuyên, rất buồn ngủ, ta muốn ngủ rồi.

Trong mơ màng, dưới những cây hoa đào nở rộ từng mảng lớn.

Một nữ tử áo đỏ uyển chuyển bước đến, đoan trang tú lệ, ánh nắng ấm áp của rải xuân rải trên khuôn mặt nữ tử, chiếu rọi nụ cười rạng rỡ tươi sáng.

Càng đi càng gần, ta nhìn rõ rồi!

Ta bật khóc khẽ gọi:

“Tỷ tỷ!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com