Khi Hoa Đào Nở

Chương 13



Trận chiến Tề-Liêu, nước Tề đại thắng.

Nước Liêu chiến bại, rút về nguyên quốc.

Khi Hoàng đế Đại Tề đích thân ra ngoài thành nghênh đón đại quân khải hoàn, đã bốn năm trôi qua kể từ ngày bọn họ xuất chinh.

Ngày hôm đó nắng đẹp, nhưng gió bắc lại khá lạnh lẽo.

Ta dắt Niệm Niệm đứng trên tường thành ngây ngô nhìn đội quân dài dằng dặc, ta nhìn thấy Tống Giang Đình ngồi trên lưng ngựa, dáng người mảnh khảnh đứng thẳng như cây tùng đơn độc, một vẻ phong tư tuấn tú sảng khoái.

Chiếc áo choàng màu đen tuyền bay lượn trong gió bắc, càng tôn thêm vẻ uy phong lẫm liệt của vị tướng quân trẻ tuổi của ta.

Tống Giang Đình mang thư của tỷ tỷ, cùng bức họa của tỷ ấy cùng con trai về.

Tay ta run rẩy không ngừng.

Ta đọc đi đọc lại bức thư, vuốt ve đi vuốt ve lại bức họa.

Trong thư tỷ tỷ nói, vì con trai còn nhỏ tuổi kế thừa ngôi vị tân quân, tỷ ấy sẽ phò tá con trai trị vì nước Liêu. Còn sẽ để con trai ký kết hiệp ước trăm năm không xâm phạm lẫn nhau với nước Tề.

Cuối thư tỷ ấy có nói, tỷ ấy lại một lần nữa gặp lại A Dương.

Nhớ đến Mục Vân Dương lần này không theo đội quân hồi triều, ta hỏi Tống Giang Đình.

Tống Giang Đình cười ôm ta vào lòng: “A Dương đã bỏ mình ở nước Liêu rồi.”

Ta đã hiểu!

Thật tốt, tỷ tỷ và A Dương.

---

Năm thứ mười một sau khi kết hôn, cuối cùng ta cũng đã có thai. Phụ thân và nương thân cũng cuối cùng đã trút được gánh nặng trong lòng.

Ta được chăm sóc như thờ một lão tổ tông, bọn họ cứ muốn ta nằm lì trên giường.

Tống Giang Đình đang vuốt ve bụng ta lẩm bẩm.

Quản sự ngoại viện đến báo, Thông chính sứ Quý Hoài Lễ đến thăm.

Nghe thấy cái tên này, mặt Tống Giang Đình kéo dài ra, âm trầm như muốn ăn thịt người.

Chỉ nửa canh giờ sau hắn lại mặt nặng mày nhẹ quay về, nói với ta Quý Hoài Lễ muốn nhận Niệm Niệm làm nghĩa nữ.

Ta nghi hoặc.

“Đến lúc đó ta sẽ đòi hắn nửa phủ đệ làm của hồi môn cho Niệm Niệm, cái tên vô liêm sỉ này.” Tống Giang Đình nghiến răng nghiến lợi nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi người vợ đầu của Quý Hoài Lễ qua đời, một mình hắn ta không tái hôn, dưới gối cũng không có con cái, không biết vì sao lại cố tình muốn nhận Niệm Niệm của ta làm nghĩa nữ.

Gần đây trong kinh thành sóng ngầm cuộn trào, khiến Tống phủ cảm thấy nguy cơ chồng chất.

Kể từ khi phụ tử Tống gia bình loạn trở về, uy tín trong lòng dân chúng rất cao, các đại thần trong triều cũng sẽ tìm Tống Giang Đình bàn bạc trước khi tấu trình hoàng đế.

Hoàng đế lão nhi dường như ngày càng kiêng kỵ nhà họ Tống.

Công công ta cái người khôn ngoan xảo quyệt khó nắm bắt này, thấy tình thế liền vội vàng lấy cớ mình già yếu, cần cáo lão hồi hương.

Ta và Tống Giang Đình bàn bạc nhiều ngày, hắn cũng dâng tấu chương nói rằng bệnh cũ ở biên quan của mình tái phát, đau không chịu nổi, nghe nói đất Thục có danh y, muốn từ quan để đi chữa bệnh và dưỡng thương.

Hoàng đế lão nhi rất hiểu chuyện, đại bút phê một chữ “chuẩn”.

Đất Thục, nơi mà nhiều năm trước ta khi đọc qua thư của Tống Giang Đình, ta đã rất khao khát tới.

---

Hoa đào nở rồi lại tàn.

Thoáng cái con trai ta đã bảy tuổi, Niệm Niệm của ta cũng sắp cập kê rồi.

Mỗi bước mỗi xa

Có lẽ cuộc sống ở đất Thục quá đỗi nhẹ nhàng thoải mái, không biết từ lúc nào mà bọn trẻ đã lớn cả rồi.

Nhìn chiếc khăn tay và túi thơm Niệm Niệm thêu, từ hoa cỏ cây cối đã biến thành uyên ương và hoa sen liên lý.

Ta giật mình, con bé này có phải có người trong lòng rồi không.

Thế là ta hỏi Niệm Niệm, con bé đỏ bừng mặt, rụt rè nói với ta người trong lòng là bạn vong niên của Tống Giang Đình.

Ta nói chuyện này với Tống Giang Đình, hắn nhíu mày.

“Người bạn này của ta hơn Niệm Niệm chừng mười tuổi, không ổn, không ổn.”

Nghe thấy chênh lệch tuổi tác lớn như vậy, ta cũng thấy không ổn lắm: “Người ta tự nhiên đã có gia thất rồi, Niệm Niệm sao có thể làm thiếp cho người khác.”

Tống Giang Đình xua tay: “Không phải thế, Diêu hiền đệ đến nay vẫn chưa có hôn phối, tuy xuất thân bần hàn, nhưng là người chính trực hiếu học, là một chính nhân quân tử khó tìm.”

“Hiện tại nhờ nỗ lực của bản thân đã làm quan đến ngũ phẩm, tiền đồ sau này chắc chắn không thể đong đếm được.”

Hắn nói vậy, ta lại thấy hứng thú.

“Nếu đã vậy, Niệm Niệm lại ưng ý, thành hay không thành, cứ thử xem sao.”

Tống Giang Đình suy nghĩ một chút, vậy thì ngày mai ta sẽ hẹn Diêu hiền đệ tụ họp, nương tử làm vài món ăn gia đình, ta và hắn uống vài chén, tiện thể dò hỏi ý tứ của hắn.

Ta thấy cách này rất hay.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com