Khi Hồng Nhạn Trở Về

Chương 2



“Lúc nàng bị bắt, nha hoàn thay nàng che chắn, giành thời gian để nàng chạy trốn. Nhưng nàng lại quay trở về, ngươi biết vì sao không?”

 

Lời ấy như sét đánh ngang tai.

 

“Nàng nghĩ ngươi vẫn còn ở đó! Nàng chạy về là để cứu ngươi, tự đày chịu nhục nhã cũng là để cứu ngươi!”

 

“Hai ngươi tưởng mọi chuyện xử lý rành rọt, không ai hay biết, nhưng ngươi không ngờ bọn họ còn một nhân chứng sống, và người đó đã tố cáo ngươi.”

 

“Giang Thiền vì chịu kích thích tinh thần mà mất trí, giống như một đứa trẻ sáu tuổi; ngày ta cầu thân nàng là để chuộc tội cho ngươi, cũng là chuộc tội cho chính ta.”

 

Ta rũ rượi lắc đầu.

 

“Không, không phải như vậy, ngươi chắc đang lừa ta… ngươi nhất định đang lừa ta!”

 

Thẩm Hàn Chu nhìn ta, cười lên đau đớn:

 

“Giang Yến Nguyệt, nếu thời gian có thể quay ngược trở lại…”

 

“Ta thà rằng ngày đó chưa từng chìa tay ra với ngươi.”

 

3

 

Phụ thân thấy ta mãi không chịu mở miệng, liền giơ tay tát mạnh một cái.

 

“Nếu A Thiền có mệnh hệ gì, ta tuyệt sẽ không tha cho ngươi!”

 

Đúng lúc ấy, Thẩm Hàn Chu đến. 

 

Hắn nghe tin Giang Thiền mất tích, giữa mày mắt cũng dấy lên nỗi lo lắng khôn nguôi.

 

“A Nguyệt muội muội, mau nói đi, muội đưa A Thiền đi đâu rồi? Nếu chỉ vì chút mâu thuẫn giữa tỷ muội mà gây ra đại họa, vậy thì chẳng hay chút nào.”

 

Nghe giọng Thẩm Hàn Chu, suýt nữa ta đã rơi lệ.

 

“Ta biết nàng ở đâu.”

 

Ta đã không còn lý do gì để hại Giang Thiền nữa. 

 

Dù nàng có c.h.ế.t không toàn thây, Thẩm Hàn Chu cũng sẽ ôm lấy bài vị của nàng mà thành thân.

 

Quả nhiên, họ chẳng mất bao nhiêu công sức liền tìm thấy Giang Thiền. 

 

Lần này, ngay cả nha hoàn trung thành bảo vệ nàng cũng chỉ bị thương ngoài da.

 

Trong khoảnh khắc ấy, mọi người vây quanh Giang Thiền, như thể tìm lại được báu vật đã mất đi. 

 

Ta nhìn Thẩm Hàn Chu thở dài một hơi nhẹ nhõm bên cạnh nàng, nơi lồng n.g.ự.c bỗng nhói lên từng cơn.

 

Thẩm Hàn Chu.

 

Nếu ta buông bỏ được chấp niệm với ngươi… đời này, ngươi có thể sống lâu trăm tuổi hay chăng?

 

Người đầu tiên nhận ra ánh mắt của ta, chính là Giang Thiền. 

 

Nàng chạy ào đến, giọng còn run rẩy đầy sợ hãi:

 

“A Nguyệt, may mà muội kịp thời chạy thoát, về nhà báo tin, ta mới tránh được kiếp nạn này!”

 

Một câu rơi xuống, tất cả mọi người đều lặng ngắt. 

 

Phụ thân, ca ca cùng Thẩm Hàn Chu trên mặt toàn là áy náy, như đang hối hận vì vừa rồi đã quá dễ dàng trách oan ta, thoáng chốc không biết phải làm sao.

 

Giang Thiền cũng nhận ra phản ứng ấy, vội vàng đứng ra giải thích thay ta. 

 

Nàng nói chúng ta cùng hẹn đi chùa, chẳng ngờ gặp phải kẻ xấu, may mà ta nhanh trí mới cứu được nàng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng nói chắc nịch, còn ta lại phá lên cười, khiến mọi người sợ hãi. 

 

Nhưng cười mãi, trước mắt dần nhòe đi.

 

Đúng là đồ ngu xuẩn.

 

Nàng chẳng hề biết mình suýt chút nữa đã rơi vào hố sâu vạn kiếp không thể quay đầu, vậy mà còn cố sức biện giải cho kẻ thủ ác.

 

Tiền kiếp lẫn kiếp này, ta đều bại dưới tay một nữ nhân ngu ngốc đến thế.

 



 

Mấy ngày liền, ta đóng chặt cửa không ra ngoài. 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Phụ thân cùng ca ca đều cho rằng hôm ấy ta bị oan ức, nên mới buồn bã không vui, liền sai người mang đủ thứ đồ đến sân viện của ta.

 

Kiếp trước, ta dốc hết sức cũng chẳng thể hòa nhập với họ, lại chưa từng có đãi ngộ thế này. 

 

Thì ra, chỉ cần “cứu” Giang Thiền, liền có thể được họ thương yêu.

 

Ca ca còn đưa đến mấy món cơ quan tinh xảo, một con chim hồng nhạn dang cánh, sống động như thật.

 

Ta chỉ nhạt nhẽo cảm tạ. 

 

Ca ca đưa tay gãi mũi, có chút ngượng ngập, bảo ta dạo này quá nghe lời.

 

Ta thầm cười lạnh trong bụng.

 

Chẳng phải ta khoe khoang.

 

Nếu ta thực sự muốn gây chuyện, e là đến một cỗ quan tài các người cũng chẳng kịp giữ lại.

 

4

 

Chẳng mấy hôm, Trưởng công chúa gửi thiệp đến các phủ, mời mọi người dự yến thưởng hoa. 

 

Yến hội thưởng hoa xưa nay chính là cơ hội kết thân, cầu thân.

 

Bên cạnh, Giang Thiền ríu rít không ngớt, còn ta lặng lẽ quan sát đám công hầu quý tộc ấy.

 

Đương kim thánh thượng có ba hoàng tử: Thái tử, Tam hoàng tử và Thất hoàng tử. 

 

Trong đó chỉ còn Thất hoàng tử chưa lập chính thê.

 

Hắn đã được sắc phong làm Ninh vương, chẳng bao lâu nữa sẽ phải rời kinh về đất phong. 

 

Yến thưởng hoa lần này, đại khái chính là vì hắn mà bày ra.

 

Thất hoàng tử Tiêu Chấp, dung nhan diễm lệ, mang vẻ đẹp nam nữ bất phân, lại thân mang hoàng mạch. 

 

Thế nhưng, ở kinh thành này, hiếm có nhà nào chịu gả con gái cho hắn.

 

Chỉ vì thân mẫu hắn vốn là Quý phi được Thánh thượng sủng ái nhất, mà ngoại tộc Cố gia lại vướng vào án mưu nghịch, toan đoạt ngôi đổi chủ. 

 

Thánh thượng đã diệt cả Cố gia, giữ lại Tiêu Chấp, cũng chỉ vì niệm tình xưa.

 

Hơn nữa, Thất hoàng tử tuy đẹp, nhưng lại là kẻ ăn chơi vô độ, ngày ngày say mê cơ quan ngọc thạch, tuyệt chẳng phải người tốt để ký thác cả đời.

 

Thế nên, chẳng ai nghĩ được rằng…

 

Người cuối cùng ngồi lên ngôi vị hoàng đế, lại chính là Tiêu Chấp.

 

Ta bịa cớ đẩy Giang Thiền đi, muốn tìm một chỗ yên lặng, nào ngờ lại chạm mặt Thẩm Hàn Chu.

 

Người nam nhân trước mắt khi ấy chưa có vẻ trầm ổn mấy năm sau, vẫn còn chút non nớt, chỉ là đôi mày ánh mắt ôn hòa kia, vĩnh viễn chẳng đổi thay.