Thuở ta làm nha hoàn ở Trương phủ, từng nghe mấy công tử nhà giàu nói:
“Tình yêu chính là thương xót.”
“Nếu một người bắt đầu thấy thương hại ngươi, vậy tức là hắn sắp yêu ngươi rồi.”
Thế là, ta muốn Thẩm Hàn Chu thương hại ta.
Ta chẳng phải rất đáng thương sao?
Người thân của ta, đều bị Giang Thiền đoạt đi hết rồi kia mà!
Hơn nữa, Giang Thiền có thừa đoan trang, lại quá mức khờ khạo.
Ta thú vị hơn nàng gấp bội.
Trong mắt Thẩm Hàn Chu, dần dần xuất hiện hình bóng ta.
Ta nghĩ, chỉ cần có Thẩm Hàn Chu, ta chẳng cần người khác nữa.
Nhưng Thẩm Hàn Chu là người tốt.
Sự thương xót của hắn, thực sự chỉ là thương xót.
Lại vô tình vướng phải ta, một vũng bùn nhơ nhớp.
Người tốt như thế, nhân từ như thế, lẽ ra chẳng nên có kết cục này.
“Hôm trước ta nói lời nặng với muội, mấy ngày nay muội cứ đóng cửa không ra, ta vẫn chưa có dịp nói lời xin lỗi.”
Ta nghĩ mãi mới nhớ ra lời “nặng” trong miệng hắn, chính là hôm ấy nhíu mày hỏi ta Giang Thiền ở đâu.
Trong bụng lại thầm mắng: ngươi nói còn quá nhẹ.
Ngày thường đều là ta chủ động bắt chuyện, hôm nay bất ngờ im lặng, Thẩm Hàn Chu rõ ràng không quen, đành lên tiếng:
“Vài hôm nữa… ta định đến cửa cầu thân.”
Trái tim ta run lên không kìm được.
Thế cũng tốt.
Khi ta buông bỏ chấp niệm, chẳng phải đã biết rõ rồi sao.
Mọi thứ đều nên trở lại quỹ đạo vốn có.
“Vậy thì thật tốt.”
Tai Thẩm Hàn Chu đỏ bừng, ta chẳng buồn ngắm nghía, chỉ lấy cớ nói nha hoàn còn đang đợi mình.
Vừa trốn ra sau giả sơn, ta đang lo điều hòa lại tâm tình.
Một lưỡi d.a.o găm lạnh lẽo bất ngờ kề sau lưng.
Thanh âm trầm thấp của Tiêu Chấp vang lên ngay sau đó:
“Giang cô nương to gan thật, lại dám cùng hổ kết giao.”
5
“Thần nữ có con đường của riêng mình, Thất điện hạ chỉ việc nói xem có muốn hợp tác với thần nữ hay không! “
Ta không chút e dè, quay người khẽ hất lưỡi d.a.o hắn sang một bên.
Lòng thầm chế nhạo: Kết giao với hổ ư? Giờ đây tối đa cũng chỉ là một con thỏ mà thôi.
Vài ngày trước ta gửi một bức thư cho Tiêu Chấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong thư ghi rõ ta biết người hắn đang tìm ở nơi nào.
Người đó không chỉ có hắn tìm, Thái tử cùng Tam hoàng tử cũng đang truy tìm.
Vì thế trong lòng Tiêu Chấp tuy cảnh giác, cũng chỉ dám dọa ta chứ chẳng dám vội vàng ra tay.
Người ấy quan trọng với hắn, hắn chẳng thể mạo hiểm.
Đôi mắt đào hoa của Tiêu Chấp hơi khẽ nheo lại, nét phong lưu lúc trước khi thưởng hoa đã tan biến, thay vào đó là một tia tàn nhẫn, dần dần hòa vào hình ảnh vị hoàng đế bệnh tật của kiếp trước.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Ngươi muốn điều gì?”
Hắn hỏi.
“Ta biết ngài không phải hạng tầm thường, ta cá ngài sẽ thắng.”
Ta đáp.
Tiêu Chấp lạnh lùng cười:
“Giang gia vốn thuộc phe Tam hoàng tử, ngươi lại tin ta sẽ thắng sao?”
Thật ra kiếp trước Thẩm Hàn Chu nói chẳng sai.
Hắn ta cứu là để cứu chính nhà mình, đúng lúc trong đó có ta nên mới sinh tình.
Thẩm gia và Giang gia bị diệt vì Tam hoàng tử không thắng được Thái tử; Thiên Cơ Các vốn chỉ là ngòi nổ.
Cho nên lần này ta sớm ôm chặt cái đùi to, thì Giang gia và Thẩm gia sẽ không phải lặp lại bi kịch.
Ta không đáp trực tiếp câu hỏi của Tiêu Chấp, mà chỉ nói:
“Ngài có thể không tin thần nữ, để ngừa thần nữ lộ tin ra ngoài, ngài cứ xử lý thần nữ ngay tại chỗ. Chỉ có điều, thần nữ dám nói trên đời này chỉ mình thần nữ dẫn ngài tìm được người đó; nếu ngài g.i.ế.c thần nữ, nhất định sẽ hối không kịp!”
Ta nhìn hắn có chút khiêu khích.
Quả là người đã c.h.ế.t một lần, lời nói có thần khí hơn người thường.
Tiêu Chấp do dự, hạ mí mắt xuống như đang do dự lựa chọn.
Nói thật, người cuối cùng ta gặp ở kiếp trước chính là Tiêu Chấp.
Khi ấy ta làm việc vặt ở Hãn Y Cục.
Lúc buồn bã, ta ngân nga khúc ca Giang Nam đã học khi còn làm nha hoàn ở Vương phủ.
Đó là lần đầu tiên ta thấy Tiêu Chấp.
Sau mới biết, người đẹp đến vậy lại chính là vị tân đế được bọn họ nói là hung tàn, g.i.ế.c người như rơm rạ.
Tiêu Chấp nói ngày nhỏ mẫu phi của hắn hay ngân nga khúc ấy, chỉ khác vài nhịp.
Ta cười giải thích, đây là khúc ru ở phương Nam, thường đổi tên trẻ trong câu hát, nên nghe như khác đi.
Từ đó Tiêu Chấp thường đến tìm ta.
Khi cơn bệnh đầu hành, chỉ có khúc ru ấy mới nguôi bớt đi chút.
Hắn kể cho ta nghe nhiều chuyện về mình.
Hắn đi đến ngày hôm nay, tất cả vì muốn báo oán cho mẫu phi.
Nhưng để báo thù, nhiều người thân yêu bên hắn đã lần lượt c.h.ế.t đi.
Để báo thù cho những người ấy, lại có thêm người c.h.ế.t… vòng tuần hoàn đó không dứt.
Khi hắn lên ngôi, ngoảnh nhìn lại mới biết đỉnh cao vương quyền là chốn không một bóng người, là nơi cô độc vô cùng.